Khả Uyên thức dậy vào buổi sáng hôm sau, không phải trong căn penthouse lạnh lẽo của mình, mà là phòng ngủ của anh.
Ánh nắng lùa qua rèm cửa, rọi lên từng đường nét gương mặt Vũ Khang đang ngủ bên cạnh. Anh vẫn đeo kính – thói quen kỳ lạ của một người luôn muốn che chắn cảm xúc. Nhưng gương mặt thì lại hoàn toàn yên bình, không còn nét phòng bị nào.
Cô lặng lẽ bước xuống giường, cầm lấy áo sơ mi của anh vắt ngang ghế, khoác lên người như thể đang mượn tạm một mảnh an toàn.
Chỉ có điều – từ bao giờ, an toàn lại là thứ cô cần?
Phòng khách của anh tối giản, nhưng ấm. Không sang chảnh kiểu phô trương, cũng không lạnh lẽo kiểu công nghiệp như nhà cô. Trên bàn trà là vài quyển sách y học, tạp chí tài chính, và… một bức ảnh cũ.
Cô cầm lên.
Đó là ảnh một cô gái trẻ, ánh mắt rạng rỡ như nắng đầu xuân, tay đeo chiếc vòng chỉ đỏ thắt lỏng.
Sau lưng bức ảnh có dòng chữ mờ: "Gửi người đã không thể giữ em lại..."
Khả Uyên đặt lại bức ảnh xuống, chậm rãi.
Trong lòng, thứ cảm xúc lạ lẫm cứ như làn sóng âm ỉ va đập vào vách đá – không ồn ào, nhưng đủ để khiến cô thấy… mất kiểm soát.
Khi Vũ Khang bước ra khỏi phòng, thấy cô đang đứng ở bàn trà, tay mân mê cốc cà phê, anh dừng lại một chút.
"Em thấy rồi à?" – giọng anh bình thản.
"Ừ. Là người cũ?"
"Người từng là cả thế giới." – Anh không né tránh.
Cô nhếch môi, gật đầu. “Người như anh... cũng từng đặt cả thế giới vào một người sao?”
“Còn em thì chưa từng?” – ánh mắt anh sắc lạnh hơn bình thường, như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc mà cô xây quanh mình suốt bao năm.
Khả Uyên không trả lời. Cô không biết nên nói thế nào.
Cô chưa từng đặt cả thế giới vào một người.
Nhưng… lần đầu tiên, cô bắt đầu cảm thấy trái tim mình đang dần di chuyển.
Chiều hôm đó.
Phòng họp nội bộ tầng 47. Trợ lý đưa cho cô một tập tài liệu dày, giọng hạ thấp:
“Có một vài khoản đầu tư của bên Vũ Khang đang gây tranh cãi, Chủ tịch Dương và một số cổ đông muốn can thiệp.”
Khả Uyên lật nhanh hồ sơ.
Từng trang ghi rõ từng dòng: mã giao dịch, danh mục đầu tư, khả năng rủi ro và... lợi nhuận tiềm năng.
Tất cả đều hợp lý, thậm chí là xuất sắc.
Vấn đề không nằm ở số liệu. Mà là ở việc người đưa ra quyết định là Vũ Khang – một người không “thuộc” về họ.
Cô bước vào phòng họp. Không khí nặng như khối bê tông đè lên vai mỗi người.
Ông Dương nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý: “Tôi e rằng, vị trí trợ lý tài chính của cô đang dùng không còn khách quan.”
“Vì sao?” – Khả Uyên hỏi thẳng.
“Vì tôi nghe nói... cậu ta là người cô đưa về không qua hội đồng, và... mối quan hệ giữa hai người có phần vượt quá ranh giới công việc.”
Từng lời như dao cắt.
Vũ Khang ngồi bên, không nói gì. Chỉ nhìn cô.
Chỉ một cái gật đầu nhẹ của cô thôi, là anh sẵn sàng đứng dậy, rời khỏi cái vũng bùn quyền lực này.
Nhưng Khả Uyên không gật. Cũng không phản ứng.
Cô chậm rãi đứng lên, đẩy tập tài liệu về phía các cổ đông:
“Nếu các anh nghi ngờ tính minh bạch, hãy kiểm tra lại toàn bộ danh mục. Nhưng đừng nhầm lẫn giữa sự ghen tị và trách nhiệm.”
Cô quay sang Vũ Khang.
“Còn anh, từ giờ, rút tên khỏi mọi giao dịch đầu tư. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho toàn bộ số liệu mà anh đưa ra. Nếu lỗ, trừ thẳng vào cổ phần của tôi.”
Phòng họp im bặt.
Không ai ngờ người đàn bà lạnh lùng như Khả Uyên lại chọn bảo vệ anh theo cách đó. Không phải bằng tình cảm. Mà bằng... chính máu và quyền lực của cô.
Tối.
Cô trở về penthouse một mình. Không gọi anh. Không nhắn tin.
Nhưng khi mở cửa phòng, anh đã đứng đó – đợi.
“Em nghĩ rút anh khỏi dự án là cách bảo vệ?”
Cô không trả lời.
“Anh không cần bảo vệ. Anh chỉ cần biết, em có đang chơi trò chơi này nữa không.”
“Chúng ta có một hợp đồng. Và…”
“Anh muốn xé nó.”
Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt lần đầu rối loạn:
“Tại sao?”
“Vì hợp đồng đó đang giữ em cách xa anh nhất có thể.”
Khả Uyên bước đến gần, rất gần, đặt tay lên ngực anh:
“Anh không thấy sợ à? Sợ em sẽ biến tình yêu thành một cái lồng?”
Vũ Khang nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô sát vào:
“Anh không sợ em. Anh chỉ sợ… đến cuối cùng, người duy nhất không thật lòng là em.”