hợp đồng trói tim anh

Chương 14: Người Phá Luật Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Khả Uyên thức dậy không trong trạng thái lạnh băng và đầy cảnh giác. Không phải vì căn phòng thay đổi. Mà vì… có một cánh tay mạnh mẽ đang vòng qua eo cô, giữ lấy cơ thể mềm mại ấy như thể sợ cô tan biến.

Vũ Khang vẫn ngủ.

Tóc anh rối nhẹ, cặp kính không còn trên sống mũi, râu lún phún cằm. Dưới ánh nắng nhạt xuyên qua rèm, anh trông chẳng khác nào một người đàn ông trong tranh. Một kiểu bình yên đẹp đẽ đến mức khiến người khác sinh nghi.

Khả Uyên quay mặt, nhìn anh thật lâu. Rồi khẽ nhấc tay anh ra.

Cô đi vào phòng tắm, không muốn ai thấy mình đang… mềm lòng.


Khi cô bước ra, mặc bộ vest đen sắc sảo, môi son đỏ lạnh, Vũ Khang vẫn đang đứng trước gương chải tóc. Cơ ngực anh lộ rõ sau chiếc áo phông trắng mỏng, khiến hình ảnh trước mắt cô như một đoạn phim quay chậm.

“Đêm qua, cảm ơn anh.” – Cô cất giọng, như thể đang nói chuyện công việc.

“Không có gì.” – Anh cười, ánh mắt không còn đùa cợt như thường lệ. “Dù tôi biết, lời cảm ơn ấy không có trong điều khoản nào của hợp đồng.”

Cô khựng lại nửa giây.

Sau đó, bước qua anh, nhét hồ sơ vào túi xách.

“Vì thế nên anh nên quên nó đi.”

“Anh không định nhớ.” – Anh đeo kính, giọng nhẹ hơn, “Anh chỉ đang cố sống thật. Còn em, Khả Uyên à… em đã bao giờ sống thật với bản thân chưa?”


10:32 AM. Tòa nhà trụ sở Tập đoàn Long Vũ.

Cuộc họp cổ đông bắt đầu.

Hôm nay, Khả Uyên không ngồi một mình.

Vũ Khang – với tư cách trợ lý riêng kiêm cố vấn đầu tư – xuất hiện bên cạnh cô. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh. Đẹp trai, lạnh lùng, có tri thức – và rõ ràng không phải kiểu người dễ bị thao túng.

Một trong những cổ đông già – ông Dương – nheo mắt:

“Cậu ta là người mới à? Tôi chưa từng thấy.”

Khả Uyên không quay sang. Cô nhấp ngụm cà phê, rồi lạnh lùng đáp:

“Người duy nhất tôi cần thấy là tôi. Còn những ai tôi cho xuất hiện, thì đều có lý do.”

Lời nói sắc lạnh khiến không khí cứng đờ. Nhưng Vũ Khang lại chỉ cười khẽ, như thể đang thưởng thức trò chơi quyền lực một cách đầy hứng thú.


Sau cuộc họp, trong thang máy riêng, Vũ Khang quay sang nhìn cô:

“Em đang cố chứng minh với mọi người rằng em không cần ai.”

“Vì tôi thật sự không cần.”

“Vậy tại sao sáng nay, em lại không đẩy tay anh ra?”

Không khí đóng băng.

Khả Uyên nghiêng đầu, ánh mắt không run:

“Vì tôi đang chấp nhận một chút... yếu đuối tạm thời. Còn anh, đừng nhầm điều đó với tình cảm.”

Vũ Khang cười. Nhưng là một nụ cười không còn dịu dàng.

“Yếu đuối hay không, cảm xúc không đợi em cho phép. Nó đến… và rồi nó phá luật.”

Cô không nói gì thêm.

Nhưng trái tim, vừa nguôi ngoai đêm qua, lại bắt đầu rối loạn.


Tối hôm đó.

Tại căn hộ riêng của Vũ Khang – lần đầu tiên Khả Uyên bước vào không vì hợp đồng, không vì ham muốn bản năng. Mà chỉ vì… muốn biết.

Muốn biết: người đàn ông đó – khi không bị kiểm soát – thật sự là ai?

Anh đang chơi đàn piano. Một bản nhạc chậm, trầm, buồn – chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài của anh. Mỗi phím đàn anh gõ như đang viết lại câu chuyện của chính mình. Không lời, nhưng có nỗi đau.

Cô không ngồi xuống. Chỉ đứng từ xa.

“Anh từng yêu ai chưa?” – cô hỏi.

Bàn tay anh khựng lại.

“Có.”

“Và sao?”

“Cô ấy chết. Trong một tai nạn mà tôi không thể cứu.”

Giọng anh trầm như gió đêm. Nhẹ nhưng sắc. Thứ quá khứ đó… hóa ra cũng có thể rạch nát một người đàn ông.

“Và từ đó anh trở thành người trốn tránh cảm xúc?” – cô bước lại gần.

Anh ngước lên nhìn cô, ánh mắt sau lớp kính như đang soi thẳng vào tâm can:

“Không. Anh chỉ... đang tìm một người có thể khiến mình không còn phải trốn nữa.”


Lần này, khi họ hôn nhau, không có ai chủ động, cũng không ai bị ép buộc.

Môi tìm môi như thể đã hẹn trước từ nhiều năm về trước. Không gấp gáp, không cuồng dại, chỉ là một loại chạm rất sâu – như thể cả hai đều biết rõ rằng… nếu bước tiếp, sẽ không thể quay đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.