hợp đồng vợ giả

Chương 1: Cú Sốc Đột Ngột


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn, kéo Vân Anh ra khỏi giấc mơ về một chiếc váy cưới cô đang phác thảo. Đã là 2 giờ sáng. Là mẹ cô gọi.

“Anh… anh rể con, Minh Khang… Chị con…”

Giọng mẹ cô vỡ vụn, những từ ngữ rời rạc. Vân Anh lao đến bệnh viện, bóng đèn neon trắng toát càng làm không gian thêm lạnh lẽo. Cô thấy Minh Khang đang đứng ở hành lang, một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Anh cao lớn, mặc một chiếc sơ mi trắng đã nhăn nhúm, khuôn mặt góc cạnh che khuất mọi cảm xúc.

“Chị con đâu, anh Khang?” Vân Anh run rẩy hỏi.

Minh Khang nhìn cô, đôi mắt anh sâu thẳm, trống rỗng như một cái giếng cạn. Anh chỉ vào cánh cửa phòng cấp cứu phía cuối hành lang. "Hoàng Yến… không qua khỏi.”

Bốn từ đó đánh sập toàn bộ thế giới của Vân Anh. Chị gái cô, Hoàng Yến, người phụ nữ rạng rỡ, là chỗ dựa tinh thần của cô, đã vĩnh viễn ra đi trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

Tang lễ diễn ra như một cơn ác mộng. Minh Khang giải quyết mọi việc đâu ra đó, anh xử lý các thủ tục pháp lý, tiếp đón khách khứa từ giới thượng lưu một cách hoàn hảo, nhưng anh không rơi một giọt nước mắt nào. Sự lạnh lùng đến mức tàn nhẫn của anh khiến Vân Anh hoài nghi, liệu anh có thật sự yêu chị cô không?

Ba ngày sau tang lễ, khi mọi thứ đã lắng xuống, Minh Khang gọi Vân Anh vào phòng làm việc riêng của anh – một căn phòng rộng lớn, trang nghiêm nằm ở tầng trên cùng của căn biệt thự. Vân Anh bước vào, hít một hơi thật sâu. Không khí ở đây luôn nặng nề, mang mùi gỗ quý và sự áp chế vô hình.

Minh Khang ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ mun, trên bàn là một xấp tài liệu dày. Anh đẩy một bản sao Di chúc về phía cô.

“Ngồi xuống đi, Vân Anh.” Giọng anh trầm và khàn, không chút ấm áp. “Có một chuyện cô cần biết, liên quan đến tương lai của Tập đoàn.”

Vân Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa da, cảm thấy mình quá nhỏ bé trước người đàn ông này. Cô luôn ngưỡng mộ, nhưng cũng luôn sợ hãi anh rể mình.

“Tập đoàn T&K không chỉ là công ty của riêng tôi,” Minh Khang bắt đầu, ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn. “Nó có các cổ đông lớn. Và cách đây hai năm, tôi đã ký một thỏa thuận ràng buộc với cha cô Yến, cũng là một điều khoản quan trọng trong Di chúc cũ của ông ấy.”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Vân Anh. “Theo điều khoản đó, để giữ quyền kiểm soát tuyệt đối và không bị các cổ đông lật đổ, tôi phải có một cuộc hôn nhân hợp pháp và duy trì hôn nhân đó ít nhất hai năm.”

Vân Anh cau mày. “Nhưng… chị Yến đã mất rồi.”

“Đúng. Và thời hạn cho tôi là ba tháng kể từ ngày vợ tôi qua đời, để tìm một người thay thế và chính thức kết hôn. Nếu không, tôi sẽ mất quyền thừa kế phần lớn nhất, và Tập đoàn sẽ rơi vào tay kẻ khác, những kẻ đang chờ đợi thời cơ này.”

Vân Anh thấy lạnh sống lưng. Đây không phải là một vấn đề tình cảm, đây là một cuộc chiến thương trường.

“Vậy… anh sẽ kết hôn với ai?”

Minh Khang dựa người vào ghế, ánh mắt sắc lạnh quét qua Vân Anh từ đầu đến chân. Cô đang mặc chiếc váy đen đơn giản, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ của một cô gái chưa va chạm.

“Vân Anh,” anh gọi tên cô một cách chậm rãi, như đang nếm thử một loại rượu cấm. “Cô là người thân thích duy nhất còn lại của Yến. Cô không có ràng buộc nào, và cô đủ tin tưởng để không tiết lộ chuyện này. Hơn nữa, với gia đình, đây là cách hợp pháp và dễ chấp nhận nhất.”

Vân Anh hít thở không thông. “Anh… anh muốn tôi… kết hôn với anh?”

Đôi môi Minh Khang mím lại thành một đường thẳng tàn nhẫn. “Chính xác. Một cuộc hôn nhân hợp đồng. Trong một năm. Cô sẽ có được tất cả những gì cô muốn: tiền bạc, sự ổn định, và một cuộc sống không cần lo lắng về tài chính. Đổi lại, cô sẽ đóng vai vợ tôi.”

Trong giây phút đó, Vân Anh không cảm thấy bị xúc phạm, cô chỉ cảm thấy choáng váng vì sự trơ trẽn của anh. Anh rể, người chồng của chị gái cô, vừa mất vợ chưa đầy một tuần, đã đưa ra lời đề nghị kết hôn giả với em vợ.

“Không thể được, anh Khang!” Vân Anh gần như hét lên. “Em không thể phản bội chị Yến như thế! Đó là điều cấm kỵ!”

Minh Khang đứng dậy, vóc dáng cao lớn của anh bao trùm lấy cô. Anh bước vòng qua bàn, tiến lại gần, cúi xuống nhìn thẳng vào cô, hơi thở mang theo mùi rượu whisky nhàn nhạt và sự uy hiếp.

“Phản bội?” anh nhếch mép, giọng nói mang sự mỉa mai sâu sắc. “Hay là cứu vãn? Nếu tôi mất Tập đoàn, toàn bộ tài sản của Yến cũng sẽ bị ảnh hưởng, bao gồm cả căn nhà này và tương lai của cô. Cô muốn phá hủy tất cả những gì chị gái cô đã xây dựng sao?”

Vân Anh bị anh dồn vào chân tường bằng những lý lẽ tàn nhẫn. Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tuyệt mỹ của anh rể mình, người đàn ông giờ đây đang nắm giữ vận mệnh của cô.

“Nghĩ kỹ đi, Vân Anh. Cô chỉ cần gật đầu. Cô không mất gì cả. Hoặc, cô có thể để tôi mất tất cả. Cô có 24 giờ để trả lời.”

Vân Anh cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt. Cô biết, mình đã bị dồn vào một góc không thể thoát. Cuộc hôn nhân này không phải là sự phản bội, mà là một sự hy sinh tàn nhẫn, không thể chấp nhận được, nhưng có lẽ là điều cần làm để bảo vệ những gì chị cô đã để lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×