Sáng sớm, làn sương mỏng như tơ vẫn chưa tan hẳn trên những ngọn núi xa xa, phủ lên mái ngói cong vút của Thư viện Hoàng Lâm một tấm màn bạc huyền ảo. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng lá xào xạc hòa cùng tiếng nước chảy róc rách từ hồ sen bên cạnh, tạo nên một giai điệu dịu dàng nhưng lạnh lùng, như vừa nhắc nhở vừa thử thách những ai dám xâm nhập vào nơi chứa đựng những bí kíp cổ xưa.
Nữ chính, Lạc Tinh Vy, bước nhẹ trên nền gạch mòn, áo hán phục trắng tinh phất phơ trong gió. Tay cô khẽ cầm quyển sách dày cộp, giấy vàng đã ố màu theo thời gian, mực nho vẫn còn thơm hương mùi gỗ trầm. Cô là học giả trẻ tuổi nhất trong số ít người được phép nghiên cứu những cổ thư tuyệt học tại đây – một vinh dự, nhưng cũng là gánh nặng vô hình.
Tinh Vy đặt chân đến gian phòng chính giữa thư viện, nơi những giá sách bằng gỗ trạm trổ tinh xảo cao tới tận trần, ánh sáng sớm len qua khung cửa sổ, chiếu lên những bức hoạ thủy mặc treo trên tường, tạo ra những hình bóng lung linh nhảy múa trên mặt đất. Cô mở quyển sách, ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, để cảm nhận mùi giấy cổ, mùi sáp nến còn sót lại từ đêm qua, và hương trầm nhẹ nhàng phảng phất.
Cô vừa ngồi xuống, chuẩn bị ghi chép về một bí kíp võ học có ghi trong sách, thì một tiếng động lạ vang lên. Ban đầu chỉ là tiếng bước chân nhẹ, rồi là tiếng giấy xào xạc – như thể ai đó đang tìm kiếm thứ gì đó trong những giá sách xa tít phía cuối phòng. Tinh Vy nhíu mày, đôi mắt sáng lanh lợi, ánh nhìn nhanh nhẹn quét dọc gian phòng. Thư viện này vốn chỉ có cô, vậy tiếng bước chân kia là từ đâu?
Một luồng khí lạnh bất chợt phả vào gáy, khiến cô hơi giật mình. “Ai đó…?” – cô thầm hỏi, giọng nhẹ nhưng đủ để vang trong không gian tĩnh mịch. Không có trả lời. Chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng, đều đặn, như đang tiến gần.
Tinh Vy đứng dậy, bàn tay khẽ vuốt mép áo, bước chậm rãi về phía nguồn âm thanh. Mỗi bước chân cô vang lên khẽ khàng trên nền gạch, nhưng dường như không đủ để làm người kia dừng lại. Khi đến gần, cô bất ngờ thấy một bóng dáng cao gầy, mặc áo màu đen tuyền, đứng giữa ánh sáng lờ mờ, gương mặt che dưới mũ trùm, đôi mắt sắc lạnh như băng.
“Ngươi là…?” – Tinh Vy hỏi, giọng cô có chút cứng cỏi nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò.
Người đàn ông không trả lời. Thay vào đó, anh ta bước tới, cầm ra một thanh kiếm ngắn, lóng lánh trong ánh sáng sớm. Không khí trong phòng dường như đặc quánh lại, mọi âm thanh trở nên xa vắng, chỉ còn tiếng tim đập trong lồng ngực Tinh Vy.
“Ngươi là người học giả trẻ tuổi của Thư viện Hoàng Lâm, đúng không?” – giọng trầm khàn vang lên, khiến Tinh Vy lùi lại một bước.
“Ngươi… là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?” – Tinh Vy không hề biết câu trả lời, chỉ biết cơ thể cô căng như dây đàn.
Người đàn ông cúi đầu nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, khiến trái tim Tinh Vy như bị hút vào sâu tận đáy mắt ấy. “Ta là Dạ Vân Thần, người được giao nhiệm vụ… thách đấu bất cứ ai dám nghiên cứu Bí Kíp Thần Kiếm mà không được phép.”
Tinh Vy giật mình. Bí Kíp Thần Kiếm – một trong những tuyệt học võ học cổ đại, từ lâu đã được cấm mở ra. Cô không hề biết rằng việc nghiên cứu sách này lại có thể dẫn đến một thách đấu trực tiếp – và người đứng trước mặt cô, với kỹ năng hiện hữu trong từng bước chân, từng cử động tay, không phải người bình thường.
“Ta… ta chỉ nghiên cứu vì mục đích học hỏi, không hề muốn tranh đoạt hay gây hại ai…” – Tinh Vy nói, cố giữ bình tĩnh.
Dạ Vân Thần nhếch môi, nụ cười thoáng qua như gió lạnh qua cánh cửa. “Học hỏi hay không… đều phải chứng minh qua thực lực.” Anh rút kiếm ra, đưa về tư thế sẵn sàng.
Trong khoảnh khắc, Tinh Vy cảm nhận tim mình đập nhanh. Cô biết, cô không hề quen chiến đấu, nhưng bản thân cũng không phải người dễ bị áp đảo. Cô hít một hơi, đứng vững, tay khẽ đặt lên cạnh bàn, tận dụng mọi lợi thế xung quanh.
Trận đấu bắt đầu. Dạ Vân Thần bước tới, từng nhịp chân thanh thoát, uyển chuyển nhưng mạnh mẽ. Thanh kiếm lóe lên từng đường sáng, như muốn cắt đứt không gian giữa hai người. Tinh Vy né tránh, mỗi động tác đều phản chiếu sự nhanh nhẹn và trí tuệ, mặc dù cô chưa từng luyện tập võ học thực chiến.
Cú đánh thứ ba, Dạ Vân Thần bất ngờ dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. “Ngươi thông minh hơn ta tưởng…” – Anh nói, như vừa thừa nhận năng lực tiềm ẩn của Tinh Vy.
Tinh Vy thở dốc, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định. “Ta không muốn đấu, nhưng nếu là thử thách… thì ta sẽ không lùi bước.”
Một cơn gió nhẹ quét qua gian phòng, thắp lên những tấm nến trên kệ sách. Ánh sáng lung linh nhảy múa trên mặt giấy cổ, làm nổi bật từng dòng chữ, từng ký tự đã tồn tại hàng trăm năm. Không chỉ là trận đấu thể chất – mà là trận đấu trí tuệ, giữa kinh nghiệm chiến đấu của Dạ Vân Thần và sự nhạy bén, tinh thần quan sát của Tinh Vy.
Trong giây lát, cả hai dừng lại, nhìn nhau. Không còn chỉ là đấu kiếm – mà là một sự thấu hiểu và thách thức. Ai sẽ là người nắm bí kíp? Ai sẽ là người chiếm ưu thế trong trò chơi trí tuệ và võ thuật này?
Tinh Vy bất giác mỉm cười nhẹ, ánh mắt rực sáng: “Nếu đó là cách ngươi muốn… ta sẽ chứng minh rằng, học giả cũng có thể đối đầu với kiếm khách.”
Dạ Vân Thần nhấc kiếm lên, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú khó tả. “Rất tốt. Ta trông chờ điều đó.”
Sương mù bên ngoài vẫn chưa tan. Nhưng trong Thư viện Hoàng Lâm, một cuộc đối đầu giữa trí tuệ và sức mạnh, giữa học giả và kiếm khách, đã bắt đầu. Và chính trận đấu này, sẽ thay đổi cả vận mệnh của Tinh Vy – cũng như hé mở những bí mật ẩn sâu trong Bí Kíp Thần Kiếm mà cô chưa từng biết tới…