hương đêm trên vực thẳm

Chương 8: Tiếng Gió Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió rít qua những khe hẹp của Vụ Dạ Lâu, mang theo tiếng thì thầm của Bạch Liễu, như một lời cảnh báo về định mệnh.

Nguyệt Thanh nắm chặt mảnh ngọc khắc ký hiệu hoa liễu, quyết tâm tìm cách phá lời nguyền. Cô cảm nhận được sự thu hút từ Huyền Dạ, nhưng nỗi sợ bị phản bội khiến cô do dự. Cô tìm Tiểu Vân, hỏi về bàn thờ đá, nhưng cô gái chỉ lắc đầu, ánh mắt đầy sợ hãi.

Huyền Dạ dẫn cô đến một căn phòng khác, nơi có một bức tranh cổ vẽ cảnh Bạch Liễu và kiếm khách đứng dưới ánh trăng. “Cô ta không muốn chúng ta phá lời nguyền,” anh nói, giọng trầm, đứng gần cô, hơi thở anh lướt qua má cô, khiến tim cô rung động.

Nguyệt Thanh chạm vào bức tranh, và một ảo ảnh hiện ra: Bạch Liễu đứng bên vực, máu chảy từ tay cô ta, nguyền rủa Vụ Dạ Lâu. Huyền Dạ kéo cô ra, tay anh nắm chặt tay cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại.

Đột nhiên, Hắc Phong tấn công, dẫn đội võ sĩ, sử dụng tà thuật khiến căn phòng rung chuyển. Huyền Dạ che chắn cho Nguyệt Thanh, kiếm pháp của anh nhanh như gió, nhưng Hắc Phong cười lạnh, nói rằng lời nguyền chỉ có thể phá bằng máu của họ.

Trong lúc chạy trốn, Nguyệt Thanh ngã xuống, Huyền Dạ ôm chặt cô, hơi ấm từ anh khiến tim cô đập mạnh. “Tôi sẽ không để cô bị tổn thương,” anh nói, ánh mắt kiên định.

Họ thoát được, nhưng Nguyệt Thanh cảm nhận được sự nguy hiểm ngày càng lớn. Cô hỏi Huyền Dạ về quá khứ của anh, nhưng anh chỉ im lặng, ánh mắt đầy đau đớn.

Dưới ánh trăng, Nguyệt Thanh nắm tay Huyền Dạ, ánh mắt giao nhau. “Dù anh là ai, tôi muốn ở bên anh,” cô thì thầm, giọng run rẩy.

Huyền Dạ siết chặt tay cô, lòng rối bời. Vụ Dạ Lâu, với những tiếng gió trong đêm, như đang dẫn họ vào một định mệnh không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×