Nhã Linh ngồi trên chuyến xe khách, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh đồng trải dài dần hiện ra sau màn sương mỏng buổi sáng. Thành phố vẫn là nơi cô quen thuộc, nơi nhịp sống hối hả và những tòa nhà cao chọc trời, nhưng lòng cô bỗng nhói một cảm giác lạ lùng. Quê nhà – nơi cô rời đi đã nhiều năm, giờ lại hiện lên trong tâm trí, vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng lưu giữ trong tim từng mùi hương, từng âm thanh của tuổi thơ mà lâu nay tưởng đã quên.
Khi xe dừng ở bến, Nhã Linh bước xuống, chân trần trên nền đất cứng. Mùi cỏ, mùi đất ẩm, và hơi nắng sớm len lỏi vào từng tế bào của cô. Những ngôi nhà thấp bé, mái ngói rêu phong, con đường đất đỏ lấp lánh sương sớm… tất cả đều gợi lại ký ức xưa. Cô cẩn thận bước đi, vừa hít thở không khí mát lành, vừa quan sát từng chi tiết nhỏ nhất: cây xoài già ở cuối làng, giàn bầu trước ngõ, những bức tường phủ đầy rêu xanh.
Đi đến nông trại của bà ngoại, Nhã Linh dừng lại, lòng bỗng nặng trĩu. Nơi này giờ chỉ còn lại dấu vết của quá khứ – cổng gỗ sần sùi, những luống rau đã mọc hoang, mái nhà kho ọp ẹp kêu lên khi gió thổi. Cỏ dại mọc lút đầu gối, những cành cây gãy rụng còn vương trên đất. Nhìn kỹ, cô vẫn nhận ra từng ngóc ngách, từng con đường mòn mà ngày nhỏ cô và bà từng đi qua. Nỗi nhớ nhung và một chút xót xa trào dâng trong lòng.
Nhã Linh ngồi xuống bậc thềm, mở túi xách, lấy cuốn sổ nhỏ mà bà ngoại từng tặng. Trang giấy còn lưu lại những dòng chữ nghiêng nghiêng, kể về những mùa vụ, những loại cây trái quý hiếm, những câu chuyện mà ngày bé cô nghe mà không hiểu hết ý nghĩa. Cô lật từng trang, cảm giác như đang trò chuyện với bà, nghe bà nhắc nhở về sự kiên nhẫn, về nhịp sống bình dị mà tràn đầy hương vị cuộc sống. Những ký ức xưa cũ, những tiếng cười và cả những lần hờn dỗi khi bị bà nhắc nhở, bỗng hiện về rõ ràng như thể chỉ mới hôm qua.
Bỗng một tiếng động nhẹ vang lên phía cổng nông trại. Nhã Linh giật mình, quay lại và thấy một chàng trai đang cúi người kiểm tra đất. Anh cao, dáng người khỏe khoắn, mặc quần jeans và áo sơ mi sờn vai, khuôn mặt ánh lên vẻ chăm chú. Nhã Linh không khỏi ngạc nhiên, và cũng chính lúc đó, anh ngẩng lên, đôi mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ấn tượng.
“Chào cô, tôi là Hạo. Anh đang khảo sát đất ở đây,” chàng trai nói, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn.
Nhã Linh gật đầu, nụ cười thoáng trên môi. “Mình là Nhã Linh, trở về để… chăm sóc nông trại của bà.”
Hạo gật đầu, ánh mắt thoáng chút tò mò nhưng không giấu được sự thiện cảm. Cô nhận ra rằng đây sẽ là một người đồng hành quan trọng trong hành trình của mình – một người không chỉ hiểu đất, cây, mà còn hiểu về sự kiên nhẫn và tình yêu với quê hương.
Cơn gió sớm thổi qua, lùa những mảng cỏ dại lay động như vẫy chào, như muốn nhắc nhở Nhã Linh rằng mọi thứ ở đây vẫn chờ đón cô, chờ đón những bàn tay chăm sóc và cả những ý tưởng mới. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định bước vào nông trại, nơi ký ức và hiện tại giao nhau, nơi hành trình trở về của cô mới thật sự bắt đầu.