Nhã Linh bước qua cổng nông trại, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vẫn còn vương trên từng bước chân. Những luống đất cằn, cỏ dại mọc um tùm, che lấp dấu vết từng vụ mùa cũ khiến cô bàng hoàng. Nhiều cây trái quý mà bà ngoại từng chăm sóc giờ chỉ còn là những gốc trơ trọi, lá vàng rụng phủ lên mặt đất khô nẻ. Những con đường mòn ngày xưa giờ thành lối đi lổn nhổn, đất nứt nẻ, nhưng vẫn có những bông hoa dại mọc lên giữa đá sỏi, như nhắc nhở cô rằng thiên nhiên chưa bao giờ bỏ rơi nơi này.
Cô bước chậm, hít hà mùi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Một vài chú chim nhỏ hót líu lo trên cành cây khẳng khiu, tạo nên một bản hòa ca mộc mạc mà yên bình. Nhã Linh khẽ mỉm cười, cảm giác lòng mình dịu lại. Cái gì hoang sơ, cằn cỗi ấy lại trở nên thân thương, như một phần ký ức mà cô từng bỏ quên.
Cô đi dọc theo hàng rào cũ, đôi tay khẽ chạm vào những thân cây đã già cỗi. Hình ảnh bà ngoại đang chăm sóc vườn trái, đôi tay nhăn nheo khéo léo nhặt lá sâu hay ghim cây con vào luống đất, bỗng hiện về rõ ràng. Nhã Linh chợt nhận ra rằng nông trại này không chỉ là đất, là cây, mà còn là ký ức, là tình yêu và sự kiên nhẫn của bà ngoại truyền lại.
Một khoảnh đất nhỏ bên góc vườn khiến cô dừng lại. Những cây cà chua đã chết khô, dây leo quấn chằng chịt, những chiếc lu chứa nước lâu ngày phủ đầy rêu. Nhã Linh khẽ cúi xuống, nắm lấy đất, cảm nhận sự cằn cỗi nhưng vẫn còn một chút ẩm ướt. Cô tự nhủ, nếu chăm sóc, tất cả có thể hồi sinh.
Cạnh đó là khu chuồng cũ, mái tôn rỉ sét, những thanh gỗ mục nát kêu lách cách khi gió thổi. Cô bước vào, cẩn thận né những thanh gỗ gãy. Bên trong, rơm rạ vương vãi, mùi ẩm mốc nặng nhưng cũng lẫn mùi cỏ khô và ánh nắng sớm xuyên qua khe tường. Nhã Linh ngồi xuống một lúc, để mắt nhìn quanh, tưởng tượng những ngày bà ngoại chăm bẵm gia súc nơi này, từng chú gà chạy quanh, đàn vịt lạch bạch ngoài sân. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, xen lẫn chút tiếc nuối và cả niềm hy vọng.
Cô đi tiếp đến mảnh vườn trái cây phía sau, nơi từng có cây xoài cổ thụ và vườn ổi bà ngoại rất tự hào. Một số cây đã chết, số còn lại gầy guộc, lá úa vàng và cành khẳng khiu. Nhưng trong bãi cỏ dại, vài cây xoài con vẫn mọc lên từ hạt rơi rụng, những mầm non xanh non mọc mạnh mẽ như thách thức thời gian. Nhã Linh cúi xuống, chạm tay vào những mầm cây ấy, lòng bỗng trào dâng niềm tin rằng nơi này hoàn toàn có thể hồi sinh.
Bỗng, cô nghe tiếng Hạo gọi từ phía cổng: “Linh, cẩn thận đấy, đất ở đây còn chưa ổn định lắm.” Giọng anh vừa nghiêm túc, vừa ẩn chứa sự hài hước. Nhã Linh quay lại, nở một nụ cười, cảm giác an toàn và thân thuộc dần len vào tim. Nông trại hoang sơ giờ không còn khiến cô e ngại nữa, mà trở thành một không gian đầy thử thách nhưng cũng đầy hứa hẹn.
Cô hít một hơi thật sâu, nhấc tay lên vuốt mái tóc bay trong gió. Trong khoảnh khắc ấy, Nhã Linh cảm nhận được sự giao hòa giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và hy vọng. Nơi hoang sơ này, với tất cả cỏ dại, đất cằn và cây trái gầy guộc, chính là nơi cô sẽ bắt đầu một hành trình mới – hồi sinh nông trại của bà ngoại, hồi sinh cả ký ức và những giá trị bình dị mà cô từng nghĩ đã mất.