Sáng hôm sau, ánh nắng len qua những tán lá, trải dài trên mảnh vườn vừa được cải tạo, Nhã Linh và Hạo bắt đầu một ngày mới đầy hứng khởi. Sau thử thách đầu tiên với đất cằn, sâu bệnh và mưa nắng thất thường, cô nhận ra rằng để hồi sinh nông trại, chỉ có niềm yêu thương và kiên nhẫn thôi chưa đủ. Cô cần học hỏi những kỹ thuật phù hợp để kết hợp truyền thống và hiện đại – và Hạo chính là người sẽ dẫn cô qua từng bước.
Hạo đưa cô đến khu vườn rau vừa gieo, nơi từng luống đất còn lởm chởm cát đá. Anh giải thích: “Ở đây, chúng ta sẽ áp dụng kỹ thuật luân canh kết hợp bón phân hữu cơ. Cô phải để đất nghỉ một phần vụ, sau đó bón phân và trộn đều để duy trì độ mùn. Việc này giúp cây trồng phát triển tốt hơn, đồng thời hạn chế sâu bệnh.”
Nhã Linh vừa nghe, vừa ghi chép, mắt dõi theo từng động tác Hạo làm: lấy đất, rải phân hữu cơ, dùng xẻng xới đều, vừa cẩn thận vừa dứt khoát. Cô cảm nhận sự tỉ mỉ, kiên nhẫn trong từng bước, và học cách vận dụng những kinh nghiệm ấy cho riêng mình.
Hạo tiếp tục chỉ cho cô cách kiểm tra độ pH của đất, nhận biết đất thiếu chất dinh dưỡng, và cách bón phân hợp lý cho từng loại cây. Anh nói: “Kỹ thuật hiện đại không thay thế hoàn toàn kinh nghiệm truyền thống. Chúng ta vẫn phải quan sát cây, nhìn lá, ngửi mùi đất, nghe tiếng gió để hiểu nhu cầu thực sự của cây.”
Nhã Linh khẽ mỉm cười, cảm giác từng bài học như được kết nối với ký ức ngày nhỏ, khi bà ngoại dạy cô quan sát từng mầm non, từng cánh lá. Giờ đây, cô vừa học kỹ thuật mới, vừa áp dụng sự tinh tế và kinh nghiệm truyền thống mà bà để lại, tạo nên một cách chăm sóc vừa khoa học vừa chan chứa tình yêu với đất và cây.
Họ di chuyển sang khu vườn cây ăn quả, nơi những cây xoài, ổi và bưởi đang dần hồi sinh. Hạo hướng dẫn cô cách tỉa cành, cắt bỏ lá sâu bệnh, vun gốc và tưới nước đúng lượng. “Việc tỉa cành giúp cây thông thoáng, tránh sâu bệnh và nhận đủ ánh sáng. Tưới nước cũng cần cân đối, quá nhiều hoặc quá ít đều ảnh hưởng tới cây,” anh giải thích, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn.
Nhã Linh làm theo từng hướng dẫn, tay lấm lem đất, mắt chăm chú quan sát từng phản ứng của cây. Cô cảm thấy từng động tác không chỉ là lao động mà còn là cách kết nối, trò chuyện với cây cối. Mỗi khi hoàn thành một bước, cô lại nhìn Hạo, thấy ánh mắt anh đầy sự khích lệ và tin tưởng, khiến cô càng hăng hái học hỏi.
Buổi trưa, khi ánh nắng chiếu xiên qua những tán lá, Nhã Linh đứng nghỉ bên một luống rau xanh tốt. Cô hít thật sâu, cảm nhận hương đất, hương cỏ và nhịp sống len lỏi trở lại nông trại. Cô nhận ra rằng việc kết hợp kỹ thuật hiện đại và kinh nghiệm truyền thống không chỉ giúp cây sinh trưởng tốt, mà còn giữ được cái hồn của nông trại – bình dị, thân thuộc và đầy ký ức.
Khi chuẩn bị kết thúc buổi học đầu tiên, Nhã Linh quay sang Hạo, mắt sáng rực: “Cảm ơn anh. Mình cảm thấy tự tin hơn nhiều. Nếu tiếp tục học hỏi và chăm sóc, nông trại chắc chắn sẽ hồi sinh.”
Hạo mỉm cười, giọng trầm ấm: “Chúng ta sẽ cùng nhau làm được. Mỗi cây, mỗi luống đất, đều sẽ hồi sinh dưới bàn tay và tâm huyết của cô. Chỉ cần kiên nhẫn và luôn lắng nghe đất, cây sẽ trả lại kết quả xứng đáng.”
Gió chiều thổi qua, lay động lá cây, mang theo hương đất, hương cây, và cả nhịp sống đang dần hồi sinh. Nhã Linh đứng giữa mảnh vườn, lòng tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng, những kiến thức học được hôm nay sẽ là nền tảng để cô biến nơi hoang sơ này thành nông trại hữu cơ đầy sức sống, vừa giữ ký ức, vừa tạo ra giá trị mới.