hương hoa chướng

Chương 10: Hương ngọc trong cung cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh vừa lên, sương còn đọng trên mái ngói ngọc. Trong tĩnh lặng, tiếng giày cung nữ vang khẽ trên hành lang dài. Tư Dung mang theo một hộp gỗ nhỏ, bên trong là tro hương nàng vừa cất đêm qua — mùi lan đen pha đào, thứ hương chỉ có *một người* trong hậu cung từng biết điều chế: Lệ Yên.

Nàng đến **Cục Hương Phòng** — nơi quản lý mọi hương dược trong cung.

Bà quản sự già, mắt đục nhưng tinh tường, cúi đầu chào:

“Cung nữ Tư Dung sớm vậy, lại đến tìm hồ sơ hương dược?”

Tư Dung mỉm cười, đặt xuống phong bao nhỏ.

“Nghe nói năm xưa, khi Hoàng hậu mới nhập cung, có hương ‘Ngọc Tâm Hoàn’ dùng riêng cho lễ tế. Bà còn nhớ không?”

Quản sự thoáng khựng lại. “Chuyện cũ, sao nhắc làm gì? Lễ ấy đã có người chết…”

“Lệ Yên nương nương.” — Tư Dung khẽ nói, giọng nhẹ mà rơi như dao.

Bà quản sự run tay. “Ngươi… ngươi nghe ở đâu?”

“Chỉ nghe hương nói. Hương không biết nói dối, phải không?”

Một làn gió lạnh lướt qua, làm tàn nến chao nghiêng.

Sau cùng, bà quản sự run rẩy mở rương gỗ, lấy ra quyển sổ ố vàng.

“Đúng là có hương ấy. Nhưng công thức đã bị niêm phong theo lệnh Hoàng hậu. Chỉ người trong nội điện mới được giữ chìa.”

Tư Dung nhận quyển sổ, ánh mắt lạnh băng.

“Cảm ơn bà.”

Ra khỏi Cục Hương, nàng vòng theo hành lang vắng dẫn đến **Tịnh Ngọc Cung** — nơi Hoàng hậu cư ngụ. Hương từ đó tỏa ra dịu nhẹ, thoang thoảng vị lan và long diên hương quý hiếm.

Nàng đứng xa mà đã thấy mùi quen. *Chính là mùi đã bao phủ điện Dư Hoa đêm Lệ Yên chết.*

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng:

“Cung nữ kia, ngươi lạc đường?”

Là **Dĩnh Tần**, một phi tần được sủng ái gần đây, nổi tiếng khéo miệng và được Hoàng hậu chống lưng.

Tư Dung cúi đầu. “Nô tỳ mang hương đến cho ngự y viện.”

“À, cung nữ điều hương mới.” — Dĩnh Tần cười. “Nghe nói hương tay ngươi khiến người ta mộng thấy quá khứ. Lạ lắm.”

Ánh mắt nàng ta lóe lên — nửa trêu chọc, nửa cảnh giác.

“Cẩn thận đấy. Trong cung, kẻ khiến người khác mơ thường là kẻ không sống nổi đến khi tỉnh.”

Tư Dung chỉ khẽ cúi, không đáp. Khi Dĩnh Tần đi khuất, nàng mở hộp hương ra — trong tro, lóe lên ánh ngọc li ti.

**Mảnh ngọc vụn của ấn Hoàng hậu.**

Cùng lúc đó, ở phủ Tả Tướng quân, Mạc Tĩnh đang tra lại hồ sơ về lễ tế năm ấy.

Hắn phát hiện trong danh sách điều hương có ghi chú nhỏ:

> “Hương chủ: Lệ Yên (theo lệnh Hoàng hậu).”

Bút tích lệnh chỉ thị… là của chính Hoàng hậu đương triều.

Đêm xuống, Tư Dung thắp lại ngọn hương cũ, cho thêm mảnh ngọc vào tro.

Mùi hương lan ra, vừa ngọt, vừa nghẹt thở.

Trong khói, bóng người thấp thoáng — không còn là Lệ Yên, mà là **Hoàng hậu**, ngồi trên ngai, cười nhẹ, môi vương vệt máu.

> “Ngươi tưởng trò hương của mình có thể khiến ta run sợ sao, Lệ Yên?”

Tư Dung nhìn lại, mắt sáng rực.

“Không. Ta chỉ muốn để người ngửi thấy mùi tội lỗi của chính mình.”

Ngoài điện, chuông canh ba vang vọng.

Hương lan khắp hậu cung, len qua những cánh rèm gấm, thấm vào từng hơi thở —

và **cuộc trả thù** thật sự, bắt đầu từ đây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×