hương hoa chướng

Chương 9: Mộng Lệ Yên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mạc Tĩnh mơ thấy đêm tuyết năm ấy — đêm mà máu đỏ phủ lên nền gạch trắng.

Trong mơ, hắn vẫn là vị tướng trẻ mặc giáp đen, tay cầm kiếm, bước qua hành lang lạnh giá dẫn đến điện Dư Hoa. Cửa điện mở ra, hương trầm phảng phất, và trên nền, Lệ Yên quỳ gối, áo bị xé, ánh mắt tràn nước nhưng vẫn ngẩng cao đầu.

“Ngươi phản nghịch.” — hắn nói, giọng trầm, lạnh như sắt.

Nàng khẽ cười. “Phản nghịch ư? Chẳng phải ta chỉ yêu sai người thôi sao?”

Kiếm trong tay run nhẹ. Hắn nhớ mình đã đâm — một nhát xuyên tim, nhanh và dứt khoát.

Nhưng… trong mơ, hắn thấy lưỡi kiếm **không chạm vào nàng**. Chỉ xuyên qua *bóng hương*, một làn khói mờ tan ra.

Nàng vẫn quỳ đó, không máu, không tiếng, chỉ đôi môi khẽ động:

> “Chàng đã giết kẻ khác.”

Mạc Tĩnh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Ngoài cửa sổ, trời chưa sáng. Mùi hương quen thuộc — mùi lan đen mà Tư Dung thường dùng — vẫn vương trong không khí.

Hắn bước xuống giường, mở cửa. Gió thổi qua, mang theo tro hương từ phòng bên.

Trong đống tro ấy, hắn thấy một cánh hoa đỏ, khô lại, nhưng còn nguyên mùi — **mùi Lệ Yên từng dùng trong đêm cuối cùng**.

“Không thể nào…” — hắn thì thầm.

Nhớ lại, năm đó, chính hắn đốt hết những lọ hương của nàng. Mùi này, lẽ ra không thể tồn tại.

Đêm tiếp theo, hắn lại mơ.

Lần này, hắn không ở điện Dư Hoa, mà là trong **phòng hương hiện tại của Tư Dung**.

Tư Dung đứng xoay lưng, đang điều chế.

Nàng quay lại, và trong thoáng chốc, gương mặt thay đổi — nửa là Tư Dung, nửa là Lệ Yên.

> “Nếu có kẻ khiến chàng giết nhầm, chàng sẽ làm gì?”

Hắn nghẹn lời. “Ta… không biết.”

Nàng cúi đầu, cười. “Thế thì đừng tỉnh dậy nữa.”

Hắn choàng dậy, kiếm trong tay, tim đập dồn. Nhưng không gian xung quanh vẫn còn thoang thoảng mùi hương mộng.

Trên bàn, có một lọ nhỏ, nắp mở sẵn. Trong hương ấy, tro hồng còn nóng, như thể ai vừa rắc lên.

Hắn chạm tay, khẽ đưa lên mũi.

Mùi lan, thoảng thêm hương đào.

Đào — mùi chỉ Lệ Yên biết điều chế.

Ngoài hiên, trăng nghiêng soi bóng.

Một bóng nữ yểu điệu đi qua, tà váy khẽ lay, tiếng chuông ngọc lắc nhẹ.

Mạc Tĩnh đứng lặng, nhìn theo, lòng như rơi xuống vực sâu.

Không rõ là mộng hay thật — nhưng hắn biết, **ai đó đang dẫn hắn trở về với sự thật mà hắn đã cố quên.**

Phía xa, Tư Dung dừng bước, quay lại nhìn qua màn sương.

Ánh mắt nàng long lanh như mặt nước — trong veo, nhưng chứa cả vực thẳm.

> “Còn nhớ không, Mạc Tĩnh… đêm tuyết đó, ai mới là kẻ ra lệnh?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×