Căn phòng bệnh lạnh lẽo, ánh đèn huỳnh quang rọi lên khuôn mặt tái nhợt của cậu bé đang nằm trên giường bệnh. Minh Anh ngồi đó, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em trai, nước mắt không thể ngừng rơi.
Bác sĩ vừa báo: Ca phẫu thuật tim cần tiến hành gấp, nhưng chi phí lên đến gần một tỷ đồng.
Cô như rơi vào vực sâu. Một sinh viên thực tập chưa ra trường, cha mẹ mất sớm, gánh vác mọi thứ trên vai—Minh Anh chẳng còn ai để dựa vào.
Cô điên cuồng chạy vạy khắp nơi. Vay nóng, cầm đồ, tìm đến bạn bè cũ... đều là những cái lắc đầu ái ngại. Lúc tuyệt vọng nhất, một người bạn học cũ khuyên cô đến tìm Khánh Duy – chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Hưng Phát – người giàu có, lạnh lùng và nổi tiếng… tàn nhẫn.
Cô từng gặp anh một lần, trong lễ ra mắt bộ sưu tập tại trường. Người đàn ông ấy, dù chỉ thoáng lướt qua, vẫn khiến tim cô đập loạn. Nhưng giờ, anh là hi vọng cuối cùng.
Tòa nhà Hưng Phát sừng sững như một pháo đài. Minh Anh run rẩy đứng trước phòng Tổng Giám đốc, hai tay ôm chặt túi hồ sơ bệnh án.
Cánh cửa mở ra.
Khánh Duy ngồi đó, áo sơ mi trắng, cúc trên cùng mở hờ, ánh mắt lạnh như băng hướng về phía cô. Anh lướt qua hồ sơ, rồi ngẩng đầu:
– Em muốn vay tôi một tỷ? – Anh cười nhạt – Em lấy gì để thế chấp?
– Em... em không có gì cả... – Giọng cô nghẹn lại.
– Không gì cả? – Duy đứng dậy, tiến lại gần, kéo cô vào vùng khí lạnh toát – Vậy thì... lấy chính em. Một tháng. Mỗi đêm đều thuộc về tôi.
Minh Anh tái mặt.
– Nếu em đồng ý, tôi sẽ chuyển tiền vào viện ngay hôm nay. Nhưng em phải ký hợp đồng. Rõ ràng, không ràng buộc tình cảm. Chỉ là giao dịch thân xác. Em hiểu chứ?
Tim cô đập loạn. Nhục nhã. Nhưng ánh mắt em trai, tiếng máy tim trong phòng bệnh, giấc mơ được sống... tất cả khiến cô gật đầu.
– Em... đồng ý.
Duy cười nhẹ, môi cong lên như thể vừa bắt được một món đồ chơi mới.
– Tốt. Vậy thì bắt đầu từ đêm nay.
Đêm đó, trong căn penthouse sang trọng giữa trung tâm thành phố, Minh Anh bước ra từ phòng tắm với chiếc váy ngủ mỏng manh mà anh đã chuẩn bị sẵn. Mọi giác quan đều căng cứng, tim đập loạn vì sợ hãi – và cả điều gì đó mơ hồ, không tên.
Duy đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu, mắt liếc nhìn cô như con thú săn mồi.
– Cởi ra.
– Gì... gì cơ? – Cô lùi lại.
– Tôi không nhắc lại lần hai.
Chiếc váy rơi xuống sàn. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, thân thể cô phơi bày, run rẩy như một con nai con bị dồn vào bẫy.
Duy bước tới, đặt tay lên eo cô, thì thầm vào tai:
– Em đã chọn. Giờ đừng mong quay đầu.
Và rồi, một đêm dài bắt đầu – nơi thể xác hòa quyện trong đam mê, nhưng trái tim lại lạnh lẽo đến đáng sợ.