Minh Anh thức giấc khi tia nắng đầu ngày len qua rèm cửa. Cô thấy người mình đau nhức, tê tái từ trong ra ngoài. Chiếc ga giường trắng mịn in hằn vài vết mờ nhạt—dấu vết của một đêm bị xâm chiếm không thương tiếc.
Trên ghế sofa, Khánh Duy đang ngồi, áo sơ mi đã thay, vẻ ngoài điềm tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
– Em tỉnh rồi à? – Giọng anh đều đều, không chút cảm xúc – Dọn dẹp rồi về đi. Tôi sẽ cho tài xế đưa em.
Minh Anh cố nuốt trôi nghẹn ngào trong cổ họng. Cô gật đầu, lặng lẽ bước vào phòng tắm, từng bước nặng nề như đạp lên gai nhọn.
Dưới làn nước ấm, cô cọ rửa bản thân một cách ám ảnh, như thể có thể xóa đi sự dơ bẩn đang giằng xé tâm can mình.
Trưa hôm đó, tài khoản của cô nhận được đúng số tiền như đã hứa. Minh Anh lập tức chuyển vào viện để đặt lịch mổ cho em trai.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là... hợp đồng này không chỉ là một đêm.
Tối cùng ngày, người của Khánh Duy nhắn cô đến biệt thự ven sông – nơi ở chính thức của anh. Cô chần chừ, trái tim như rút lại. Nhưng rồi cô vẫn đi, vì sự sống của em trai vẫn đang đếm từng ngày.
Biệt thự ven sông nằm biệt lập, hiện đại và đầy vẻ u uẩn. Duy đón cô bằng ánh mắt như lưỡi dao, sắc lạnh.
– Em trễ ba phút.
– Em... xin lỗi, có kẹt xe...
– Không có lý do trong hợp đồng. Mỗi phút trễ, tôi trừ 10 triệu.
Cô cứng người. Lòng tự trọng như bị đạp nát.
– Em sẽ không tái phạm.
Duy nhếch môi, đôi mắt đen thẳm như đọc được hết tâm can cô. Anh nắm tay cô, kéo thẳng lên phòng. Cô không vùng vẫy, không phản kháng – như một con búp bê bị điều khiển.
Nhưng đêm đó, Khánh Duy không chạm vào cô.
Anh chỉ ngồi nhìn cô từ xa, ánh mắt phức tạp và xa xôi. Minh Anh ngạc nhiên, nhưng không dám hỏi.
– Em từng yêu ai chưa? – Duy bất ngờ hỏi.
– Dạ... chưa.
Anh bật cười, tiếng cười trầm khàn, buốt lạnh:
– Vậy thì tốt. Bởi vì tôi không chấp nhận sự ràng buộc. Không yêu. Không cần yêu. Chỉ cần em ngoan ngoãn đúng vai trò.
– Vai trò... của một món hàng?
Duy siết chặt ly rượu, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc khó đoán.
– Nếu em muốn sống khác, đừng ký hợp đồng. Nhưng giờ thì quá muộn rồi.
Minh Anh quay đi, nước mắt chực rơi. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu: Không chỉ thể xác, mà tâm hồn cô cũng đang bị giam cầm.
Và điều đáng sợ hơn là... trái tim cô đã bắt đầu rung động – với người đàn ông không nên yêu nhất.