hương nhật ký – mối tình nơi quán cà phê

Chương 1: Buổi chiều mưa và cuốn nhật ký


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thượng Hải vào mùa xuân, trời vẫn còn se se lạnh sau những ngày nắng ấm, nhưng buổi chiều hôm nay, những hạt mưa rơi nhẹ từ trên cao, vương đầy trên những ô kính cửa sổ của quán cà phê nhỏ nằm nép mình giữa con phố cổ. Lâm Hạ khoác chiếc áo khoác dài màu be, bước vào quán với đôi giày bệt ướt sũng, để lại sau lưng là tiếng rì rầm của thành phố, tiếng còi xe và mùi mưa ẩm. Cô đã quen với việc làm việc tại quán cà phê này gần một năm, nhưng chưa bao giờ thấy nơi đây bình yên đến vậy.

Quán cà phê mang phong cách vintage, những chiếc bàn gỗ cũ có vết trầy xước nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống sàn nhà bóng loáng. Trên kệ sách ở góc quán, những cuốn sách cổ và vài tạp chí nghệ thuật cũ được sắp xếp cẩn thận. Mùi cà phê rang thơm nhẹ nhàng lan tỏa, hòa cùng tiếng nhạc Jazz trầm ấm từ loa nhỏ, khiến không gian như chậm lại, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Hôm nay là ca chiều của Lâm Hạ, nhưng quán không đông khách. Một vài bàn chỉ có khách lẻ, cúi đầu vào điện thoại hay đọc sách. Cô nhặt khăn lau bàn, đi qua từng kệ sách để dọn dẹp và sắp xếp lại các cuốn sách cũ cho ngay ngắn. Khi đến góc cuối cùng của quán, nơi thường ít người chú ý, cô phát hiện một cuốn sách bọc da màu nâu sẫm, được cột bằng dây ruy băng mỏng, nằm lẫn giữa những tạp chí cũ.

Lâm Hạ khẽ nhón tay nhấc cuốn sách lên. Mùi giấy cũ, chút mùi mồ hôi và bụi bám lâu ngày khiến cô khẽ nhíu mày nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự tò mò khó tả. Cô mở nhẹ dây ruy băng, cảm giác như đang mở một bí mật đã ngủ yên từ lâu. Trang đầu tiên được viết bằng nét chữ mềm mại, nghiêng về bên phải, từng con chữ to nhỏ không đều nhưng tràn đầy cảm xúc:

"Ngày mưa, tôi gặp cô lần đầu tiên. Ánh mắt cô ấy như ánh sáng buổi chiều, vừa dịu dàng vừa xa cách. Tôi không thể quên, kể cả khi thời gian trôi qua, kể cả khi mọi thứ xung quanh thay đổi."

Lâm Hạ không khỏi khẽ thở dài. Cô vốn yêu thích những câu chuyện tình lãng mạn, nhưng có một cảm giác kỳ lạ khi đọc những dòng chữ này. Không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn, cảm giác vừa tò mò vừa ám ảnh len lỏi. Cô đặt cuốn nhật ký lên bàn, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những hạt mưa vẫn rơi nhẹ nhàng, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đường.

Cô tự hỏi, người viết nhật ký này là ai? Và cô gái trong câu chuyện, liệu có thật sự tồn tại? Một phần trong cô muốn đọc tiếp, nhưng phần khác lại sợ rằng câu chuyện quá buồn sẽ làm trái tim cô lạc vào một nỗi cô đơn vô hình.

Cuối cùng, sự tò mò chiến thắng. Lâm Hạ mở trang thứ hai, lật nhẹ như sợ làm rách giấy. Trang viết tiếp:

"Tôi không biết tên cô, nhưng mỗi khi cô mỉm cười, tôi cảm thấy cả thế giới dừng lại. Thời gian như chậm lại, và chỉ còn lại chúng tôi."

Lâm Hạ khẽ mỉm cười, bàn tay hơi run. Cô nhấc cuốn nhật ký lên gần hơn, để đọc trong ánh sáng vàng ấm áp của đèn bàn. Cảm giác như cuốn nhật ký không chỉ kể câu chuyện của người khác, mà đang thầm nói với cô, đánh thức những cảm xúc mà lâu nay cô vẫn kìm nén.

Tiếng chuông cửa vang lên, làm Lâm Hạ giật mình. Một khách hàng bước vào, áo khoác dính mưa và tóc còn ướt. Anh đứng lặng một giây, nhìn quanh quán, rồi đi thẳng về phía quầy. Lâm Hạ ngẩng lên, ánh mắt của anh chạm vào cô một thoáng, nhưng đủ khiến cô cảm thấy tim mình khẽ nhói.

Anh cao, mặc áo khoác tối màu, dáng người thẳng, ánh mắt trầm lặng và có chút xa cách. Khi anh cất giọng:

“Cho tôi một ly cà phê đen, không đường.”

Giọng nói trầm ấm, chậm rãi nhưng đầy sự chắc chắn. Lâm Hạ gật đầu, lưỡng lự một giây trước khi quay đi chuẩn bị đồ. Nhưng trong lòng cô, hình bóng anh dường như vẫn in đậm.

Khi cô pha cà phê, tay cô hơi run, mắt không khỏi liếc nhìn anh vài lần. Anh ngồi ở góc quán, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa. Cô tự hỏi, anh là người như thế nào, và tại sao ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy vừa gần gũi vừa xa cách?

Sau khi đưa cà phê cho anh, Lâm Hạ rút cuốn nhật ký ra đọc tiếp. Những dòng chữ trong trang mới kể về buổi hẹn đầu tiên, buổi chiều mưa, ánh mắt và nụ cười của cô gái ấy khiến người viết rung động. Lâm Hạ nhận ra một điều kỳ lạ: địa điểm, không gian… quán cà phê trong nhật ký rất giống nơi cô đang đứng. Tim cô đập mạnh, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Cô đặt cuốn nhật ký xuống, nhìn ra cửa kính. Trên đường phố, mưa vẫn rơi đều, những chiếc ô mở ra như những đốm sáng di chuyển. Cô không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như có một sợi dây vô hình kết nối cô với câu chuyện trong nhật ký.

Khách hàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào cô. Lâm Hạ cảm thấy hơi nóng bừng lên, vội quay đi pha một tách cà phê khác. Nhưng dù cố gắng tập trung, cô vẫn nghe thấy nhịp tim mình nhanh dần, cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp không thể lý giải.

Khi tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai, một cơn gió lạnh thổi qua, làm ruy băng của cuốn nhật ký rung lên. Lâm Hạ khẽ chạm tay vào, cảm giác giấy cũ sờn mềm dưới ngón tay. Cô không hiểu sao, nhưng một phần trong cô mong muốn giữ cuốn nhật ký này lại bên mình, để đọc, để hiểu… để tìm thấy câu trả lời cho những cảm xúc mới lạ mà cô chưa từng trải qua.

Buổi chiều trôi dần về tối, ánh đèn vàng chiếu xuống từng chiếc bàn gỗ, tạo nên những khoảng sáng ấm áp giữa mưa rơi. Lâm Hạ ngồi bên cửa sổ, cuốn nhật ký trên tay, ánh mắt nhìn ra đường phố mưa lất phất. Trong lòng cô, một cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc trỗi dậy. Cô không biết người viết nhật ký là ai, cô gái trong nhật ký là ai, nhưng cô biết chắc một điều: câu chuyện này sẽ thay đổi cô, và có thể, cả cuộc đời cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×