Mưa vẫn rơi, lất phất, tạo nên những gợn nước trên mặt đường nhấp nhô ánh đèn vàng. Lâm Hạ ngồi ở góc cửa sổ, tay khẽ cầm cuốn nhật ký cũ, ánh mắt dán vào những dòng chữ mềm mại, nghiêng nghiêng. Cô không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi lật một trang mới, tim cô lại nhói một nhịp – như thể cô đang bước vào một thế giới vừa quen vừa lạ.
"Ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi không biết rằng ánh mắt ấy sẽ khiến tôi không thể quên. Trong quán cà phê nhỏ ấy, giữa tiếng nhạc Jazz trầm ấm và mùi cà phê rang, chúng tôi nhìn nhau mà không nói một lời. Tôi chỉ biết rằng, tôi muốn cô ấy ở lại bên tôi."
Lâm Hạ khẽ thở dài, đầu gối co lên, đặt cằm lên tay. Cô nghĩ về chính quán cà phê mà mình đang làm việc. Quán vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc và mưa rơi. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô dường như thấy mình như trôi vào câu chuyện, thấy ánh mắt của cô gái trong nhật ký phản chiếu đâu đó trong tấm gương cửa kính.
Cô không biết rằng, cùng lúc đó, ngoài kia, một người đàn ông trầm lặng ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào phố, cũng đang nhớ về những ký ức xưa cũ. Người đàn ông ấy, chính là Ming Jun, người viết những dòng nhật ký này, hay ít nhất, những dòng chữ kia là minh chứng cho những cảm xúc anh đã trải qua – một phần cuộc đời chưa từng được kể.
Lâm Hạ lật trang tiếp theo. Những dòng chữ càng khiến cô cảm thấy tim mình rung động:
"Cô ấy cười, nhưng nụ cười ấy không chỉ là niềm vui. Nó chứa đựng cả nỗi cô đơn, cả những điều mà tôi không thể gọi tên. Tôi muốn nắm tay cô, nhưng lại sợ rằng sẽ phá hỏng khoảnh khắc tinh tế ấy."
Cô gấp cuốn nhật ký lại, đặt lên đùi, khẽ nhắm mắt. Trong lòng cô, một cảm giác vừa dịu dàng vừa bối rối trỗi dậy. Cô tự hỏi, liệu cô gái trong nhật ký có thật sự tồn tại? Và nếu tồn tại, tại sao cô cảm thấy sự gần gũi kỳ lạ đến vậy, như thể cô cũng từng ở trong quán cà phê này, giữa những tiếng nhạc và mùi cà phê như hiện tại?
Cô mở mắt, nhìn ra cửa kính. Mưa vẫn rơi đều, những chiếc ô đi lại tạo nên những vệt sáng lung linh. Từ đâu đó, một tiếng xe rẽ vào hẻm, vang lên như tiếng nhịp tim lạc nhịp. Lâm Hạ lắc đầu, cố gắng tập trung đọc tiếp.
"Ngày thứ ba, tôi đã dám mời cô đi dạo dưới mưa. Chúng tôi không nói nhiều, chỉ đi bên nhau, đôi tay gần nhau mà không chạm. Tôi sợ rằng nếu chạm, tôi sẽ làm mất đi khoảnh khắc hoàn hảo ấy."
Lâm Hạ bật cười nhẹ, tay cô khẽ run. Cô không hiểu vì sao, nhưng câu chuyện khiến cô cảm thấy mình như trở lại tuổi trẻ, cảm nhận những rung động đầu đời, những điều vụng về nhưng chân thành. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Ming Jun ngoài đời, khi anh đặt cốc cà phê xuống bàn, ánh mắt trầm lặng nhìn cô, khiến cô cảm thấy tim mình nhói lên. Liệu ánh mắt ấy có giống ánh mắt của chàng trai trong nhật ký?
Cô lại lật sang trang tiếp theo, những dòng chữ dường như sâu hơn, thấm đẫm cảm xúc:
"Tối hôm đó, cô ấy kể cho tôi nghe về những ước mơ của mình, về những điều cô không dám nói với ai. Tôi lắng nghe, chỉ biết im lặng và thầm hứa sẽ ở bên cô, dù chỉ là trong im lặng. Đôi khi, tình yêu không cần nói ra, chỉ cần cảm nhận."
Lâm Hạ khẽ cắn môi, cảm giác như trái tim cô đang bị kéo dần về phía câu chuyện. Cô nhận ra, những điều mà cô từng mong muốn trong tình cảm của mình, sự chân thành, sự tinh tế trong những khoảnh khắc nhỏ… tất cả đang hiện ra trước mắt qua từng con chữ.
Một tiếng động nhẹ vang lên từ phía quầy, làm cô giật mình. Trang quán cà phê bị xê dịch, cốc cà phê vừa pha hơi rung. Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm vào Ming Jun, người đang đứng dậy, bước về phía cửa. Anh kéo áo khoác, lau tóc ướt, rồi nhìn cô một cái, ánh mắt vẫn trầm lặng, nhưng hôm nay có vẻ khác – có chút quan tâm tinh tế.
Lâm Hạ hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trái tim cô đã bắt đầu loạn nhịp. Cô không biết tại sao, nhưng hình bóng anh cứ vương vấn trong mắt, trong lòng cô, như một điều gì đó chưa thể gọi tên.
Cô lật tiếp trang nhật ký. Những dòng chữ hôm nay kể về lần đầu tiên anh nắm tay cô gái kia dưới mưa, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc. Lâm Hạ cảm thấy bàn tay mình như hơi nóng lên, tưởng tượng cảnh tượng ấy, và tự hỏi liệu cô có đang nhìn thấy một phần ký ức sống động ngay tại quán cà phê này?
"Tôi biết, chúng tôi còn phải đối mặt nhiều khó khăn, nhiều rào cản. Nhưng trong khoảnh khắc này, chỉ cần nhìn cô ấy mỉm cười, tôi thấy cả thế giới như ngừng lại."
Mùi cà phê vẫn lan tỏa trong không gian, tiếng mưa rơi vẫn lộp độp trên mái tôn. Lâm Hạ cảm giác như cả thời gian ngừng lại, cô và cuốn nhật ký, cô và câu chuyện, đều hòa làm một. Cô khẽ cầm cốc cà phê nóng trên tay, hơi ấm lan tỏa lên da, như thể sưởi ấm cả trái tim đang bối rối và dạt dào cảm xúc.
Một lát sau, Ming Jun quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Hạ cố gắng tập trung vào nhật ký, nhưng mỗi khi ánh mắt anh thoáng nhìn về phía cô, cô lại cảm thấy rung động, tim đập nhanh hơn. Cô tự nhủ: “Chắc chỉ là cảm giác thôi… chỉ là cảm giác trùng hợp.” Nhưng cô biết, cảm giác này không hề đơn giản.
Nhật ký tiếp tục kể về những buổi hẹn, những cử chỉ nhỏ, những ánh nhìn vô hình nhưng đầy ý nghĩa. Lâm Hạ đọc mà không thể dừng lại, mỗi dòng chữ như kéo cô vào một thế giới vừa gần gũi vừa xa xôi, nơi mà cảm xúc được sống trọn vẹn, tinh tế đến mức cô cảm thấy hơi đau nhói trong lòng.
"Cô ấy quay sang cười, và tôi biết rằng dù bao nhiêu trở ngại, tôi sẽ không bao giờ buông tay. Bởi vì trong nụ cười ấy, tôi thấy cả bầu trời của mình."
Lâm Hạ đặt cuốn nhật ký xuống, đôi mắt rưng rưng. Cô cảm thấy trái tim mình như vừa trải qua một trận sóng lớn, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt. Cô nhìn Ming Jun, anh vẫn trầm mặc, nhưng cô dường như đọc thấy trong mắt anh một điều gì đó – một nỗi niềm mà cô chưa hiểu hết.
Buổi chiều mưa dần nhạt, ánh sáng vàng từ đèn quán chiếu xuống những chiếc bàn gỗ, tạo ra những khoảng sáng ấm áp. Lâm Hạ đặt cuốn nhật ký trở lại kệ, nhưng cô biết, ngày mai, cô sẽ mở lại và đọc tiếp. Bởi vì câu chuyện này không chỉ là câu chuyện của một người khác, mà đã lặng lẽ len lỏi vào trái tim cô, đánh thức những cảm xúc mà cô chưa từng biết đến.
Cô thở dài, nhìn ra ngoài đường phố ướt sũng, mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô, một cơn gió lạ – vừa mới mơn man vừa đầy kỳ vọng – đã thổi qua. Và cô biết, cuộc gặp gỡ này, cuốn nhật ký này, và người đàn ông trầm lặng ngoài kia… tất cả sẽ làm thay đổi cô, một cách mà cô không thể ngờ đến.