Buổi sáng hôm sau, Thượng Hải vẫn chìm trong sương mù đặc trưng của mùa xuân. Những con phố còn vương lại giọt mưa đêm qua, bóng cây trơn trượt phản chiếu ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn đường. Lâm Hạ bước vào quán cà phê, trong tay vẫn cầm cuốn nhật ký mà cô đã đọc dở từ hôm trước. Cô không biết vì sao, nhưng trái tim cô cứ nhói lên mỗi lần nghĩ về Ming Jun – người đàn ông có ánh mắt trầm lặng nhưng sâu thẳm, khiến cô vừa tò mò vừa sợ hãi.
Quán cà phê sáng nay đông hơn thường lệ, nhưng không quá ồn ào. Khách hàng lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, đọc sách, gõ máy tính, hoặc nhâm nhi cà phê. Âm nhạc Jazz vẫn vang lên trầm ấm, hòa cùng mùi cà phê mới rang, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa mang chút gì đó huyền bí.
Lâm Hạ đặt cặp sách xuống bàn, mở cuốn nhật ký, nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi cửa. Và rồi, Ming Jun bước vào. Áo khoác màu tối vẫn ướt một chút, tóc hơi rối, nhưng ánh mắt dường như sáng hơn hôm qua. Khi anh nhìn thấy cô, một nụ cười thoáng qua, vừa dịu dàng vừa kín đáo, làm Lâm Hạ không khỏi rùng mình.
Anh đi về phía cô, dừng lại một khoảng cách vừa đủ để hai người có thể trò chuyện mà không làm mất không gian riêng tư. Không khí xung quanh bỗng im lặng, như chỉ còn tiếng nhạc và tiếng tim họ đập lạc nhịp.
“Chào buổi sáng,” Ming Jun nói, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng có sức hút kỳ lạ.
Lâm Hạ khẽ gật đầu, lúng túng đáp: “Chào… anh.” Cô cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập nhanh. Cô tự nhủ: “Chỉ là chào thôi mà, sao tim lại nhói thế này?”
Anh ngồi xuống đối diện cô, đặt tay lên bàn, nhưng không chạm vào tay cô. Khoảng cách vừa đủ để tạo cảm giác gần gũi nhưng vẫn giữ sự trầm lặng đặc trưng. Lâm Hạ mở miệng, nhưng lại im lặng. Cô cảm thấy lời nói khó thoát ra, chỉ vì ánh mắt Ming Jun đang nhìn cô, sâu thẳm và đầy bí ẩn.
“Cô… có thích cà phê không?” Ming Jun hỏi, giọng nhẹ nhàng như hỏi một điều đơn giản nhưng lại khiến Lâm Hạ bối rối.
“Dạ… em… thích,” cô đáp, giọng hơi run.
Anh cười nhẹ, một nụ cười vừa dịu dàng vừa khó đoán. “Vậy hôm nay, tôi sẽ pha cho cô một tách đặc biệt.”
Cô khẽ nhíu mày, vừa tò mò vừa háo hức. Ming Jun đứng dậy, tiến về phía quầy, cẩn thận pha cà phê, từng động tác chậm rãi, tinh tế. Mùi cà phê rang lan tỏa trong không gian, hòa cùng âm nhạc, khiến Lâm Hạ cảm giác như thời gian dừng lại. Cô ngồi nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm vui lẫn chút hồi hộp.
Anh mang tách cà phê trở lại, đặt trước mặt cô. “Nếm thử đi,” anh nói, ánh mắt dừng lại ở cô một giây, như thể đang tìm kiếm phản ứng.
Lâm Hạ cầm tách, nhấp một ngụm. Hương vị cà phê đậm nhưng nhẹ nhàng, pha lẫn chút hương vani và cacao, khiến cô bất giác nhắm mắt lại, cảm giác như được sưởi ấm từ bên trong. Cô ngẩng lên, ánh mắt gặp anh, và bỗng dưng cả không gian trở nên tĩnh lặng.
“Ngon lắm,” cô thốt ra, giọng vẫn hơi run.
Anh gật nhẹ, nụ cười thoáng qua vẫn giữ nguyên. “Tốt, tôi muốn cô thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ nhất.”
Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nhạc và tiếng mưa lác đác ngoài cửa sổ. Không khí đầy những khoảnh khắc tinh tế, khiến Lâm Hạ cảm thấy tim mình như lạc nhịp. Cô chợt nhận ra, Ming Jun không chỉ là người trong nhật ký – anh là hiện thực, nhưng lại mang cả hơi thở của ký ức, khiến cô vừa gần vừa xa, vừa muốn tiến lại gần vừa sợ hãi.
“Cô… thường đọc sách ở đây à?” Ming Jun hỏi, giọng vẫn trầm ấm.
“Dạ… đúng,” Lâm Hạ đáp, ánh mắt lảng qua cuốn nhật ký. “Em thường ngồi góc cửa sổ, đọc sách, uống cà phê… và quan sát mọi người.”
Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. “Quan sát à… giống tôi ngày trước khi viết nhật ký.”
Lâm Hạ khẽ giật mình. “Ngày trước…?” Cô không dám hỏi tiếp, chỉ im lặng nhìn anh, tim đập nhanh hơn.
Anh mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút buồn. “Đúng, ngày trước… tôi từng viết về một cô gái, cũng ngồi ở góc cửa sổ, cũng quan sát mọi người, cũng uống cà phê…” Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm. “Cô… có đọc nhật ký của tôi không?”
Lâm Hạ khẽ thở dài, lòng bối rối. “Em… em có… đọc…” Giọng cô lạc đi một chút. Cô không biết phải nói gì tiếp, chỉ cảm thấy tim mình như nhói lên, vừa sợ vừa háo hức.
Anh gật nhẹ, ánh mắt không rời cô. “Tốt… tôi muốn cô biết, những gì cô đọc… là sự thật. Tôi đã từng viết tất cả những dòng chữ đó, về cô gái… mà tôi chưa từng quên.”
Lâm Hạ ngẩn người, tim cô đập nhanh, cảm giác như vừa bước vào một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh. Người đàn ông trước mặt cô, ánh mắt trầm lặng, nụ cười dịu dàng, và câu nói vừa rồi… tất cả đều khiến cô không thể thốt nên lời.
Anh đưa tay ra, nhưng chỉ chạm nhẹ vào mép bàn. “Nếu cô không sợ, tôi muốn… chúng ta ngồi gần nhau hơn.”
Cô khẽ gật đầu, tim đập dồn dập. Ming Jun nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi sát hơn một chút, khoảng cách vừa đủ để hai người cảm nhận hơi thở của nhau nhưng vẫn giữ sự tôn trọng. Cô cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua lòng bàn tay khi nhìn ánh mắt anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu thẳm, như thể đang mời cô bước vào một thế giới mà chỉ có hai người.
Thời gian trôi chậm lại. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ là những khoảnh khắc yên tĩnh bên nhau, nhấp ngụm cà phê, lắng nghe tiếng nhạc, nghe tiếng mưa ngoài cửa. Cô cảm thấy tim mình rung lên từng nhịp, những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua bỗng tràn ngập.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lặng, nói nhỏ: “Cô biết không… tôi từng lo sợ, rằng nếu cô biết sự thật, cô sẽ rời xa tôi. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy cô, tôi chỉ muốn… giữ cô bên mình, dù chỉ là khoảnh khắc này.”
Lâm Hạ không biết phải đáp lời thế nào. Cô chỉ biết tim mình nhói lên, cảm giác vừa ngại ngùng vừa muốn tiến gần, muốn lắng nghe, muốn hiểu… và cũng muốn tin tưởng vào những gì Ming Jun nói.
Khoảnh khắc ấy, quán cà phê trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Cả hai ngồi gần nhau, ánh mắt trao nhau những cảm xúc không lời, cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa. Lâm Hạ nhận ra, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp và tràn đầy rung động ngay cả trong sự im lặng.
Những cử chỉ nhỏ, những ánh nhìn thoáng qua, nhịp tim dồn dập, tạo nên một khoảnh khắc gần gũi đầy tinh tế. Cô cảm thấy mình đang bước vào một câu chuyện mà cô chưa từng biết, nhưng lại cảm thấy quen thuộc đến lạ thường. Nhật ký đã đưa cô đến đây, nhưng Ming Jun… đã biến những dòng chữ thành hiện thực, khiến cô không thể rời mắt.
Buổi sáng trôi dần, ánh sáng vàng từ đèn quán chiếu xuống bàn gỗ, phản chiếu trên tách cà phê, tạo nên những vệt sáng lung linh. Lâm Hạ đặt tay lên tách cà phê, nhìn Ming Jun, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc tràn ngập. Cô biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ thay đổi – không chỉ câu chuyện trong nhật ký, mà cả cuộc sống của cô và Ming Jun.