Ngày hôm sau, Thượng Hải vẫn giữ nguyên cái se lạnh đặc trưng của mùa xuân, nhưng bầu trời có phần sáng hơn, chỉ còn lác đác những hạt mưa li ti rơi xuống mái hiên các quán ven đường. Lâm Hạ bước vào quán cà phê, vẫn chiếc áo khoác màu be quen thuộc, tay cầm cuốn nhật ký mà cô đã đọc dở hôm qua. Cô không thể giải thích nổi, nhưng trái tim cô như bị cuốn hút bởi những dòng chữ ấy, cảm giác vừa tò mò vừa sợ hãi, sợ rằng khi đọc tiếp, cô sẽ quá say mê để rút ra kịp.
Quán cà phê sáng nay vẫn yên ắng, chỉ có vài khách quen lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Âm nhạc Jazz trầm ấm từ chiếc loa cũ vang lên, mùi cà phê mới rang hòa lẫn chút mùi bánh ngọt vừa nướng, tạo nên một không gian vừa thân thuộc vừa kỳ bí. Lâm Hạ đặt cặp sách xuống bàn, nhẹ nhàng mở cuốn nhật ký, mắt dán vào những dòng chữ quen thuộc nhưng hôm nay, có điều gì đó khác – như thể mỗi trang đều chứa đựng một thông điệp dành riêng cho cô.
"Hôm nay, tôi mời cô ấy ngồi ở góc cửa sổ, nơi ánh sáng chiếu xiên qua tấm kính, tạo ra những vệt sáng vàng trên sàn nhà. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy quá lâu, chỉ dám lặng lẽ quan sát, lắng nghe nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim cô ấy."
Lâm Hạ khẽ cắn môi, cảm giác tim mình như bị kéo lại. Góc cửa sổ mà anh mô tả, dường như chính là nơi cô vẫn ngồi mỗi chiều, nhìn ra đường phố mưa lác đác. Cô chớp mắt, không khỏi rùng mình. Liệu có phải sự trùng hợp này đơn thuần là ngẫu nhiên, hay có điều gì kỳ lạ hơn đang xảy ra?
Cô lật sang trang tiếp theo, và một cảm giác vừa tò mò vừa hồi hộp trỗi dậy:
"Cô ấy mỉm cười khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nụ cười vừa dịu dàng vừa xa cách. Tôi thầm nghĩ, có lẽ cả đời này, tôi chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy là đủ."
Lâm Hạ cảm thấy tim mình nhói một nhịp. Cô nhớ lại khoảnh khắc Ming Jun ngồi ở góc quán, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra đường. Chẳng lẽ, ánh mắt đó và nụ cười trong nhật ký lại có liên hệ với nhau? Cô cố gắng phủ nhận, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày càng rõ rệt.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, kéo Lâm Hạ trở lại thực tại. Ming Jun bước vào, áo khoác ướt đẫm mưa, tóc còn vương vài giọt nước. Anh đi thẳng đến quầy, không nói lời nào, chỉ nhấc cốc cà phê và nhìn ra cửa sổ. Lâm Hạ khẽ thở dài, tim cô đập nhanh hơn. Cô biết, không phải tưởng tượng nữa – sự trùng hợp giữa nhật ký và hiện thực đang hiện rõ trước mắt.
Cô cố gắng tập trung vào công việc, pha cà phê cho khách hàng khác, nhưng ánh mắt cô không rời Ming Jun. Anh cúi đầu đọc báo, đôi tay mạnh mẽ nhưng cử chỉ lại đầy tinh tế. Trong khoảnh khắc đó, Lâm Hạ chợt nhận ra, có những chi tiết trong nhật ký – cách anh cúi đầu, cách anh lặng lẽ quan sát xung quanh, cách anh chậm rãi nhấc cốc cà phê – đều giống y hệt người đang ngồi trước mặt cô.
Cô ngồi xuống bàn, mở lại nhật ký, tay khẽ run. Trang hôm nay kể về một buổi chiều mưa, nơi chàng trai quan sát cô gái ngồi bên cửa sổ, ánh sáng chiếu xiên qua kính, mọi chi tiết đều giống như quán cà phê hiện tại. Lâm Hạ lặng im, cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó tả: như thể cô đang sống trong ký ức của một người khác, mà người đó lại đang ngồi ngay trước mặt cô.
"Ngày hôm đó, tôi thầm quan sát cô ấy, và nhận ra trái tim mình không thể nào bình yên. Mỗi cử chỉ nhỏ, mỗi nụ cười thoáng qua, đều khiến tôi rung động. Tôi tự hỏi, liệu có phải định mệnh đã đưa chúng tôi đến đây, trong khoảnh khắc hoàn hảo này?"
Cô đặt cuốn nhật ký xuống, đôi mắt dán vào Ming Jun. Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng dường như có một điều gì đó khiến anh lúng túng khi ánh mắt cô vô tình chạm vào anh. Cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô rùng mình. Lâm Hạ tự nhủ: “Chẳng lẽ… anh là người viết nhật ký này?”
Suy nghĩ ấy vừa lóe lên, vừa khiến cô sợ hãi. Cô không dám chắc chắn, nhưng cảm giác rằng mọi thứ đều không phải ngẫu nhiên – từ ánh mắt, cử chỉ, đến sự trùng hợp kỳ lạ giữa nhật ký và hiện tại – khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.
Buổi chiều trôi chậm, ánh sáng vàng dần nhạt, mưa ngoài cửa ngừng rơi lác đác. Ming Jun đứng dậy, bước ra phía cửa, quay lại nhìn Lâm Hạ một cái, ánh mắt vừa trầm lặng vừa sâu sắc, như thể anh vừa nhận ra cô đã để ý đến những chi tiết mà anh không mong ai nhìn thấy. Cô cảm thấy tim mình như nhảy lỡ nhịp.
Nhật ký tiếp tục kể về những buổi hẹn ngắn, những khoảnh khắc nhỏ nhưng tinh tế: cách anh nhường ghế, cách anh im lặng quan sát, cách anh thở nhẹ khi nhìn cô gái mỉm cười. Lâm Hạ đọc mà cảm thấy từng chi tiết như sống động ngay trước mắt mình. Cô không thể phủ nhận rằng, cảm giác quen thuộc ấy khiến cô vừa tò mò vừa hồi hộp.
Cô nhìn quanh quán, mọi thứ vẫn yên tĩnh, nhưng trong lòng cô, sự trùng hợp giữa nhật ký và hiện thực đã tạo nên một cơn sóng mạnh mẽ, kéo cô dần vào câu chuyện mà cô không thể thoát ra. Mỗi khi Ming Jun di chuyển, cô lại thấy bóng dáng người trong nhật ký lướt qua trước mắt. Cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô vừa sợ vừa hứng thú.
Khi buổi chiều dần chuyển sang tối, những khách hàng lần lượt ra về, chỉ còn lại Lâm Hạ và Ming Jun. Cô quyết định, sẽ hỏi trực tiếp, sẽ tìm hiểu sự thật. Nhưng khi Ming Jun quay lại, ánh mắt anh dừng ở cô, nụ cười thoáng qua nhưng nhanh chóng biến mất, khiến trái tim cô nhói lên.
Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh, nhưng mọi suy nghĩ đều dồn về một điểm: sự trùng hợp giữa nhật ký và hiện thực là quá nhiều để coi là ngẫu nhiên. Cô cảm thấy vừa tò mò, vừa lo sợ. Liệu Ming Jun có phải là người viết nhật ký? Hay câu chuyện này chỉ là sự trùng hợp kỳ lạ? Và nếu anh chính là người đó, cô sẽ phải đối mặt với cảm giác gì, khi biết rằng mình đang sống trong ký ức của người khác?
Cô không biết, nhưng một điều chắc chắn: từ khoảnh khắc này, quán cà phê không còn là nơi bình yên nữa. Nó trở thành nơi mà quá khứ và hiện tại, nhật ký và cuộc sống, trái tim cô và trái tim Ming Jun giao nhau, tạo nên một mối liên kết kỳ lạ nhưng không thể chối bỏ.
Mưa đã ngừng hẳn, nhưng không khí vẫn còn hơi lạnh. Lâm Hạ ngồi lặng, tay đặt lên cuốn nhật ký, ánh mắt dán vào Ming Jun, người đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra phố. Cô cảm thấy tim mình rung lên từng nhịp, cảm giác vừa sợ vừa muốn tiến đến, muốn biết mọi chuyện, muốn tìm câu trả lời cho những điều kỳ lạ đang xảy ra.