hương thu ngày gặp lại

Chương 12: SÓNG NGẦM VÀ BƯỚC NGOẶT QUÁ KHỨ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng thu len qua khung cửa sổ lớp học, rọi lên những chiếc bàn gỗ cũ. Tuyết Tịnh bước vào lớp, trái tim vẫn rối bời từ những sự kiện gần đây. Nhìn thấy Lăng Du đang đứng trên bục giảng, cô không khỏi cảm giác vừa gần gũi vừa e dè. Hắn vẫn điềm tĩnh, ánh mắt thoáng liếc cô một lần rồi quay sang bảng, nhưng lần này dường như sâu hơn, nghiêm túc hơn.

Cô biết, ánh mắt ấy không chỉ là quan sát, mà còn là một cách hắn truyền sự bảo vệ. Và cô… bắt đầu cảm thấy trái tim mình rung động mạnh hơn bao giờ hết.

Giữa giờ học, Nhược Di bước vào lớp, đôi mắt tinh quái quét qua Tuyết Tịnh, rồi dừng lâu hơn một nhịp. Không gian lớp học bỗng chốc trở nên ngột ngạt, như thể ba người đang chơi trò cờ ngầm. Nhìn thấy ánh mắt Lăng Du, Nhược Di cười khẽ, khiến Tuyết Tịnh vừa bối rối vừa lo lắng.

Sau giờ học, Nhược Di đi theo Tuyết Tịnh ra sân trường.

“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm qua đi ăn tối với thầy Lăng Du, có vui không?” – Cô ta hỏi, giọng vừa tò mò vừa thách thức.

Cô đỏ mặt, cúi đầu.

“Em… em không biết ạ.”

Nhược Di nhếch môi, ánh mắt tinh quái:

“Nhưng mà, thầy Lăng Du không phải loại người dễ rung động đâu. Em cẩn thận đó.”

Cô quay đi trước khi Tuyết Tịnh kịp đáp. Lời nói ấy như một lời cảnh báo, khiến trái tim cô nhói lên. Cô biết: sóng ngầm giữa ba người sẽ không dễ dàng tan biến.

Chiều hôm đó, Lăng Du xuất hiện tại thư viện, cầm hồ sơ nghiên cứu. Ánh mắt hắn dừng lại ở Tuyết Tịnh, nhận thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô. Hắn bước tới, giọng trầm nhưng nghiêm túc:

“Em… cần phải hiểu về cô ấy, Nhược Di.”

Cô lúng túng, tim đập mạnh.

“Dạ… chuyện gì ạ?”

Hắn nghiêng mặt, ánh mắt sâu thẳm:

“Cô ta… tinh quái, thông minh, và muốn kiểm soát. Em không nên để cô ta gây rối. Nếu em thấy khó chịu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ bảo vệ em.”

Cô đỏ mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Hắn không chỉ là thầy giáo, mà còn là người duy nhất cô có thể dựa vào.

Buổi tối, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nằm trên giường, suy nghĩ về Lăng Du và Nhược Di. Hình ảnh Lăng Du trao áo khoác cho cô, ánh mắt trầm lặng nhắc nhở cô không lo lắng, và lời cảnh báo hôm nay cứ hiện lên trong tâm trí. Cô biết: mối quan hệ này sẽ không còn đơn giản.

Nhưng đồng thời, cô cũng tò mò về quá khứ bí ẩn của Lăng Du. Lúc bữa tối hôm trước, hắn đã nhắc tới “người từng rất quan trọng” nhưng không nói rõ. Cô tự hỏi: liệu người đó có phải lý do hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người? Liệu tình cảm của cô có thể vượt qua bóng hình quá khứ của hắn?

Ngày hôm sau, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến một quán cà phê yên tĩnh. Ánh sáng vàng nhạt, mùi cà phê thoang thoảng, tạo không gian riêng tư. Hắn ngồi đối diện cô, ánh mắt nghiêm túc.

“Tôi sẽ kể cho em nghe về quá khứ của tôi.” – Hắn mở đầu, giọng trầm.

Cô há hốc mồm, tim đập mạnh:

“Quá khứ của thầy…?”

Hắn gật đầu:

“Có một người… từng rất quan trọng với tôi. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, nhưng cũng đầy tham vọng. Tôi đã… mất cô ấy.”

Cô nhìn hắn, tim nhói.

“Mất… ý thầy là sao?”

Hắn im lặng một lúc, nhấp ngụm cà phê, giọng trầm đi:

“Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng vì nhiều lý do, tôi không thể níu giữ. Cô ấy rời đi, để lại tôi một khoảng trống… và từ đó, tôi không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai.”

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Cô cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong ánh mắt hắn.

“Nhưng… từ khi gặp em, tôi nhận ra…” – Hắn thở dài – “Tôi không muốn che giấu nữa. Tôi… quan tâm em, thật sự quan tâm.”

Cô cảm thấy tim mình như muốn vỡ. Lời nói ấy vừa ấm áp vừa khiến cô lo lắng. Cô biết, sóng ngầm giữa ba người—cô, hắn và Nhược Di—sẽ không dễ tan biến.

Một ngày sau, trong sân trường, Nhược Di xuất hiện. Cô ta tiến đến, giọng nói vừa tinh quái vừa đầy thách thức:

“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm qua đi cùng thầy Lăng Du, có vui không?”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu.

“Em… em không biết ạ.”

Nhược Di nhếch môi:

“Nhưng mà, thầy ấy không phải loại người dễ rung động đâu. Em cẩn thận.”

Cô quay đi, để lại Tuyết Tịnh đứng im.

Lăng Du xuất hiện kịp thời, bước tới, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhược Di:

“Đừng gây rối. Đây không phải chuyện của em.”

Nhược Di cười khẽ, ánh mắt vẫn đầy tinh quái:

“Ồ, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở… tình cảm giữa thầy và nhóc Tuyết Tịnh không đơn giản đâu.”

Hắn nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng. Tuyết Tịnh đứng im, tim đập dồn dập. Cô nhận ra: sóng ngầm giữa ba người vừa nổi lên, và cô chính là trung tâm.

Tối hôm đó, Lăng Du nhắn tin cho Tuyết Tịnh:

“Đừng để cô ta làm phiền em. Nếu em gặp khó chịu, nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên em.”

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô hiểu: sóng ngầm giữa ba người sẽ tiếp tục, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đối mặt.

Cô nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn đầy bảo vệ và quan tâm hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra một điều: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn, và thử thách phía trước—về cảm xúc và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×