Sáng sớm, ánh nắng thu vàng nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ phòng ký túc xá, nhưng trong lòng Tuyết Tịnh, nỗi bối rối vẫn chưa tan. Cô nhìn ra ngoài, những tán lá rung rinh trong gió, lòng bỗng trống rỗng. Mọi chuyện từ ngày hôm qua đến nay—Lâm Nhược Di, ánh mắt sâu thẳm của Lăng Du, những lời nhắn nhủ—tất cả như một cuộn chỉ rối, vừa gần gũi vừa xa xăm.
Cô đứng dậy, rửa mặt, nhìn vào gương. Nhìn khuôn mặt mình, cô tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Không được để cảm xúc chi phối quá nhiều.” Nhưng trái tim cô vẫn đập dồn dập, từng nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đến lớp, Tuyết Tịnh thấy Lăng Du đã đứng trên bục giảng từ sớm. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại ở cô, như đoán được tâm trạng rối bời của cô. Hắn vẫn điềm tĩnh, giọng nói đều đặn khi giảng bài, nhưng mỗi lần ánh mắt lướt qua cô, cô đều cảm thấy tim mình nhói lên.
Hôm nay, Nhược Di cũng xuất hiện, bước vào lớp với nụ cười đầy thách thức. Cô ta ngồi phía cuối lớp, ánh mắt lướt qua Tuyết Tịnh lâu hơn bình thường, dường như đang muốn truyền tải một thông điệp không lời. Cảm giác vừa căng thẳng vừa tò mò tràn ngập trong lòng Tuyết Tịnh.
Giữa giờ học, Lăng Du bất ngờ dừng viết bảng, ánh mắt nhìn Nhược Di một giây trước khi quay về cô:
“Tuyết Tịnh, nếu ai làm em lo lắng… hãy nói với tôi.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu.
“Dạ… em… vâng ạ.”
Hắn không nói thêm, chỉ quay lại giảng tiếp, nhưng sự hiện diện của hắn đủ khiến cô bình tĩnh hơn một chút. Khoảng cách giữa họ gần, nhưng cảm giác vừa gần gũi vừa mập mờ khiến tim cô đập dồn dập.
Sau giờ học, Nhược Di bước ra sân trường, bắt gặp Tuyết Tịnh.
“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm qua đi ăn tối với thầy Lăng Du, có vui không?”
Cô đỏ mặt, cúi đầu.
“Em… em không biết ạ.”
Nhược Di nhếch môi, ánh mắt tinh quái:
“À, được rồi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc… thầy Lăng Du không phải loại người dễ rung động đâu. Cẩn thận đó.”
Cô quay đi trước khi Tuyết Tịnh kịp đáp. Lời nói ấy như một lời cảnh báo, làm cô vừa lo lắng vừa bối rối.
Chiều hôm đó, Lăng Du xuất hiện trước cửa thư viện, cầm tập hồ sơ nghiên cứu. Ánh mắt hắn thoáng nghiêm túc khi thấy cô.
“Em…” – Hắn lên tiếng, giọng trầm – “tôi cần nói chuyện với em.”
Cô hơi giật mình, tim đập mạnh.
“Dạ… chuyện gì ạ?”
Hắn đưa tay lên, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm trọng:
“Chúng ta cần nói về cô ấy… Nhược Di.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt mở to. Cô biết đây sẽ là khoảnh khắc quan trọng, nhưng không biết hắn sẽ nói gì.
“Nhược Di…” – Hắn bắt đầu – “cô ta… không giống những người em từng gặp. Cô ta thông minh, nhưng cũng tinh quái và muốn kiểm soát.”
Tuyết Tịnh nhấp nhổm, lo lắng:
“Vậy… em phải làm sao ạ?”
Lăng Du nghiêng mặt, ánh mắt sâu thẳm:
“Đừng để cô ta gây rối. Nếu em thấy khó chịu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ bảo vệ em.”
Cô đỏ mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp ngực. Hắn không chỉ là thầy giáo, mà còn là người duy nhất cô có thể tin tưởng, dựa vào.
Buổi tối, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nằm trên giường, nhắm mắt mà đầu óc vẫn quay cuồng. Hình ảnh Lăng Du trao áo khoác cho cô hôm trước, ánh mắt trầm lặng dặn cô không lo lắng, cùng lời cảnh báo hôm nay, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Cô biết: mối quan hệ này sẽ không còn đơn giản nữa. Một phần là tình cảm giữa cô và Lăng Du, phần khác là sóng ngầm từ Nhược Di. Cô nhận ra: trái tim cô đã thuộc về hắn, nhưng quá khứ và những người xung quanh vẫn là thử thách.
Ngày hôm sau, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến một quán cà phê yên tĩnh. Ánh sáng vàng nhạt, mùi cà phê thoang thoảng, tạo không gian riêng tư. Hắn ngồi đối diện cô, ánh mắt nghiêm túc.
“Tôi sẽ kể cho em nghe về quá khứ của tôi.” – Hắn mở đầu, giọng trầm.
Cô há hốc mồm, tim đập mạnh:
“Quá khứ của thầy…?”
Hắn gật đầu.
“Có một người… từng rất quan trọng với tôi. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, nhưng cũng đầy tham vọng. Tôi đã… mất cô ấy.”
Cô nhìn hắn, tim nhói.
“Mất… ý thầy là sao?”
Hắn im lặng một lúc, nhấp ngụm cà phê, giọng trầm đi:
“Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng vì nhiều lý do, tôi không thể níu giữ. Cô ấy rời đi, để lại tôi một khoảng trống… và từ đó, tôi không dễ dàng mở lòng với bất kỳ ai.”
Tuyết Tịnh không biết nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Cô cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong ánh mắt hắn.
“Nhưng… từ khi gặp em, tôi nhận ra…” – Hắn thở dài – “Tôi không muốn che giấu nữa. Tôi… quan tâm em, thật sự quan tâm.”
Cô cảm thấy tim mình như muốn vỡ. Lời nói ấy vừa ấm áp vừa khiến cô lo lắng. Cô biết, sóng ngầm giữa ba người—cô, hắn và Nhược Di—sẽ không dễ tan biến.
Tối hôm đó, Lăng Du nhắn tin cho Tuyết Tịnh:
“Đừng để cô ta làm phiền em. Nếu em gặp khó chịu, nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên em.”
Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, lòng ấm áp xen lẫn lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô hiểu rõ: sóng ngầm giữa ba người sẽ tiếp tục, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đối mặt.
Cô nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn đầy bảo vệ và quan tâm, hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra một điều: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn, và thử thách phía trước—về cảm xúc và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.