Buổi sáng ở trường, ánh nắng thu chiếu qua khung cửa sổ lớp học, nhưng không gian dường như đặc quánh với căng thẳng. Tuyết Tịnh bước vào lớp, trái tim vẫn loạn nhịp sau những sóng gió gần đây. Cô cảm nhận được ánh mắt Lăng Du dõi theo từng cử chỉ, và chỉ cần nhìn hắn một cái, mọi nỗi bối rối trong cô lại tăng lên gấp bội.
Nhưng hôm nay, một điều gì đó khác thường. Ánh mắt hắn trầm lặng hơn, sâu hơn, khiến cô cảm giác như cả thế giới này chỉ còn hai người. Cô hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh, nhưng cảm giác gần gũi, ấm áp xen lẫn hồi hộp cứ cuộn lên trong tim.
Giữa giờ học, Nhược Di xuất hiện, điệu bộ tựa như đã lên kế hoạch từ trước. Cô ta tiến đến bàn của Tuyết Tịnh, đặt một tập hồ sơ xuống trước mặt cô:
“Nhóc Tuyết Tịnh, xem thử đi. Có một số thông tin sẽ giúp em hiểu rõ hơn về dự án và… con người thầy Lăng Du.”
Tuyết Tịnh ngẩng lên, ánh mắt đầy lo lắng. Cô nhận ra ngay đây không chỉ là hồ sơ bình thường, mà là một thử thách tinh tế, khiến cô và Lăng Du phải tương tác. Cô hít một hơi sâu, biết rằng mình không thể né tránh.
Nhưng ngay khi lật qua vài trang, cô thấy những dòng ghi chú cẩn thận, không chỉ hướng dẫn dự án mà còn ẩn chứa những gợi ý tinh vi, như Nhược Di muốn tạo ra tình huống để cô và Lăng Du phải đối mặt. Cô cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời, trái tim cô cũng rạo rực: cô biết mình không còn sợ hãi nữa.
Sau giờ học, Nhược Di tiến đến giữa sân trường, ánh mắt dừng lại ở Tuyết Tịnh, giọng nói vừa bình thường vừa tinh quái:
“Nhóc Tuyết Tịnh, cẩn thận với cảm xúc của mình. Thầy Lăng Du không phải người dễ rung động đâu. Đừng để bị lôi kéo quá nhiều.”
Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu. Cô biết, Nhược Di đang cố tình gây áp lực, nhưng cô cũng biết trái tim mình đã thuộc về Lăng Du.
Ngay lúc đó, Lăng Du xuất hiện, bước tới Nhược Di:
“Đủ rồi. Dừng lại đi.” – Giọng hắn trầm, nghiêm nghị.
Nhược Di không sợ, cười khẽ, ánh mắt vẫn tinh quái:
“Ôi, thầy Lăng Du, sao thầy lại lo lắng cho cô ấy như vậy?”
Hắn nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng:
“Bởi vì tôi không muốn ai làm tổn thương cô ấy. Em hiểu không?”
Câu trả lời của hắn như một lời tuyên bố rõ ràng: người duy nhất được phép quan tâm Tuyết Tịnh là hắn. Nhìn ánh mắt quyết đoán của Lăng Du, Nhược Di chần chừ, nhưng nụ cười tinh quái vẫn còn đó, ranh mãnh hơn bao giờ hết.
Buổi tối, Tuyết Tịnh nằm trên giường, ánh mắt lướt nhìn màn hình điện thoại. Tin nhắn từ Lăng Du nhấp nháy:
“Nếu ai làm em khó chịu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên em.”
Cô đọc đi đọc lại, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô nhận ra: sóng ngầm giữa ba người sẽ tiếp tục, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đối mặt.
Cô nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, ánh mắt tràn đầy bảo vệ và quan tâm, hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn, và thử thách phía trước—về cảm xúc và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến công viên yên tĩnh, nơi ánh sáng hoàng hôn bao phủ mọi thứ trong sắc vàng nhạt. Hắn nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Tôi sẽ không để ai làm em tổn thương. Không phải chỉ vì tôi là thầy, mà còn… vì tôi… quan tâm em.”
Tuyết Tịnh đỏ mặt, tim đập dồn dập. Cô không biết nói gì, chỉ im lặng để hắn cảm nhận.
Hắn tiếp tục:
“Nhưng em cũng cần phải hiểu, quá khứ của tôi… không dễ dàng. Có những người từng xuất hiện, đã để lại dấu ấn sâu sắc.”
Cô nhíu mày, tò mò:
“Người đó… có phải Nhược Di?”
Lăng Du lắc đầu:
“Không, chuyện đó liên quan đến một người khác… nhưng cũng là lý do khiến tôi cẩn trọng với cảm xúc. Khi gặp em, tôi không muốn lặp lại sai lầm cũ.”
Tuyết Tịnh hiểu, nhưng vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng len lỏi. Cô biết: để tiến tới gần Lăng Du, cô phải vượt qua cả quá khứ và sóng ngầm hiện tại.
Ngày hôm sau, Nhược Di xuất hiện với nụ cười tinh quái. Cô ta tiến đến, ánh mắt dõi theo Tuyết Tịnh:
“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò ‘ai khiến thầy Lăng Du lo lắng’ nhé?”
Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không còn sợ hãi. Cô biết mình không đơn độc. Lăng Du bước tới bên cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Đủ rồi. Không ai được phép làm phiền cô ấy.”
Nhìn ánh mắt quyết đoán của hắn, Nhược Di chần chừ, rồi nhếch môi:
“Được thôi, nhưng trò chơi chưa kết thúc đâu.”
Buổi tối, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nhận được tin nhắn từ Lăng Du:
“Nếu ai làm em khó chịu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên em.”
Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, cảm giác vừa ấm áp vừa lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô nhận ra: sóng ngầm giữa ba người sẽ tiếp tục, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đối mặt.
Ngồi trên giường, Tuyết Tịnh nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn đầy bảo vệ và quan tâm hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn, và thử thách phía trước—về cảm xúc và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.