hương thu ngày gặp lại

Chương 16: XUNG ĐỘT CAO TRÀO VÀ TÌNH CẢM QUYẾT ĐOÁN


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, bầu không khí lớp học trở nên căng thẳng đến mức ngay cả những tiếng thì thầm nhỏ nhất cũng vang vọng. Tuyết Tịnh bước vào lớp, lòng dường như nhói lên khi nhìn thấy Nhược Di đã có mặt. Ánh mắt Nhược Di sắc lạnh nhưng lại ẩn giấu sự tinh quái, như đang thăm dò mọi phản ứng của cô.

Lăng Du đứng trên bục giảng, giọng đều đều, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua Tuyết Tịnh. Chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến trái tim cô nhói lên, vừa lo lắng vừa ấm áp. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày khác thường, một ngày mà mọi cảm xúc sẽ bị đẩy đến cực hạn.

Giữa giờ học, Nhược Di tiến đến bàn của Tuyết Tịnh, đặt trước mặt cô một tập hồ sơ:

“Nhóc Tuyết Tịnh, xem thử đi. Một số thông tin về dự án… và cả những gì sẽ giúp em hiểu rõ hơn về thầy Lăng Du.” – Giọng nói tinh quái, đầy thách thức.

Tuyết Tịnh hơi giật mình, nhưng không dám từ chối. Cô cầm tập hồ sơ, lật qua vài trang, nhận ra đây không chỉ là thông tin dự án bình thường. Những ghi chú trong hồ sơ là những gợi ý tinh vi, như Nhược Di muốn tạo ra tình huống buộc cô và Lăng Du phải tương tác. Cô hít một hơi sâu, biết rằng hôm nay cô sẽ không thể tránh né bất cứ điều gì.

Kết thúc giờ học, Nhược Di tiến ra giữa sân, ánh mắt sắc bén dừng lại ở Tuyết Tịnh:

“Nhóc Tuyết Tịnh, em nên cẩn thận với cảm xúc của mình. Thầy Lăng Du không phải người dễ rung động đâu. Đừng để bị lôi kéo quá nhiều.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu. Lời nói vừa là cảnh báo vừa là thách thức. Cô biết, Nhược Di đang cố tình tạo sóng ngầm, nhưng trái tim cô giờ đây đã không còn sợ hãi. Cô biết mình muốn ở bên Lăng Du, bất chấp mọi sóng gió.

Ngay lúc đó, Lăng Du bước tới, ánh mắt nghiêm nghị hướng về Nhược Di:

“Đủ rồi. Không ai được phép làm phiền cô ấy.”

Nhược Di nhếch môi, ánh mắt vẫn tinh quái:

“Ôi, thầy Lăng Du, sao thầy lại lo lắng như vậy? Em ấy cũng chỉ là học trò thôi mà.”

Hắn nhíu mày, giọng trầm:

“Vì tôi quan tâm cô ấy. Và chỉ tôi mới có quyền làm điều đó.”

Câu trả lời của hắn như một lời tuyên bố rõ ràng, khiến Nhược Di chần chừ một chút, nhưng vẫn nhếch môi cười:

“Được thôi, nhưng trò chơi chưa kết thúc đâu.”

Buổi tối, Tuyết Tịnh nằm trên giường, ánh mắt dán vào điện thoại. Tin nhắn từ Lăng Du nhấp nháy:

“Nếu ai làm em khó chịu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên em.”

Cô đọc đi đọc lại, tim vừa ấm áp vừa lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô biết, sóng ngầm giữa ba người sẽ tiếp tục, nhưng lần này, cô đã sẵn sàng đối mặt.

Cô nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt tràn đầy bảo vệ và quan tâm hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn, và thử thách phía trước—về cảm xúc và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.

Ngày hôm sau, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến công viên yên tĩnh, nơi ánh sáng hoàng hôn bao phủ mọi thứ trong sắc vàng nhạt. Hắn nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc:

“Tôi sẽ không để ai làm em tổn thương. Không phải chỉ vì tôi là thầy, mà còn… vì tôi… quan tâm em.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, tim đập dồn dập. Cô không biết nói gì, chỉ im lặng để hắn cảm nhận.

Hắn tiếp tục:

“Nhưng em cũng cần phải hiểu, quá khứ của tôi… không dễ dàng. Có những người từng xuất hiện, đã để lại dấu ấn sâu sắc. Tôi đã từng tổn thương và bị bỏ rơi… Tôi không muốn lặp lại những sai lầm đó.”

Cô nhíu mày, tò mò:

“Người đó… có phải Nhược Di?”

Lăng Du lắc đầu:

“Không. Nhưng câu chuyện đó liên quan đến lý do tôi từng khép lòng. Khi gặp em, tôi biết mình không muốn giấu cảm xúc nữa.”

Cô cảm nhận được sự chân thành và quyết đoán trong ánh mắt hắn. Trái tim cô như nảy lửa, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.

Một tuần sau, sóng ngầm giữa Tuyết Tịnh, Lăng Du và Nhược Di lên đến cao trào. Nhược Di quyết định trực diện, gọi Tuyết Tịnh ra sân trường giữa giờ ra chơi.

“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm nay chúng ta phải nói chuyện một lần cho rõ ràng.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu, nhưng bước tới. Lăng Du đi theo, ánh mắt nghiêm nghị.

Nhược Di thẳng thắn:

“Cô ấy… tức là em, tôi biết thầy Lăng Du quan tâm em. Nhưng em có nghĩ đến người khác không? Tôi không muốn lặng nhìn.”

Tuyết Tịnh lặng im, cảm giác tim như nhảy ra ngoài. Cô biết, đây là thử thách tinh thần mà cô phải đối mặt, nhưng lần này, cô đã đủ can đảm.

Lăng Du bước tới, đứng trước cô, ánh mắt quyết đoán:

“Nhược Di, đủ rồi. Tôi là người duy nhất có quyền quan tâm Tuyết Tịnh. Không ai được phép làm phiền cô ấy.”

Nhìn ánh mắt nghiêm nghị và quyết đoán của Lăng Du, Nhược Di chần chừ. Cô nhận ra, đối mặt với tình cảm chân thành, tinh quái hay thủ đoạn đều không còn hiệu quả. Cô thở dài, nhếch môi:

“Được thôi… tôi sẽ dừng lại. Nhưng trò chơi chưa kết thúc đâu.”

Buổi tối, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nhận được tin nhắn từ Lăng Du:

“Em đã mạnh mẽ. Tôi tự hào về em. Bây giờ, chúng ta sẽ không còn giấu giếm nhau nữa. Tôi… thích em.”

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, trái tim tràn đầy hạnh phúc. Cô biết, lần đầu tiên, Lăng Du đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm, không che giấu, không né tránh. Cô mỉm cười, nhận ra: sóng ngầm vẫn tồn tại, nhưng lần này, họ đã sẵn sàng bước qua.

Ngồi trên giường, Tuyết Tịnh nhắm mắt, hình ảnh Lăng Du đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh nhưng đầy bảo vệ, hiện rõ trước mắt. Cô thở dài, nhận ra: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về hắn, và thử thách tiếp theo—về tình cảm và quá khứ—chỉ mới bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×