Buổi sáng hôm ấy, lớp học tràn ngập ánh nắng thu, tiếng trò chuyện rộn rã. Tuy nhiên, trong lòng Tuyết Tịnh, nỗi lo vẫn hiện hữu. Sóng ngầm từ Nhược Di có lẽ chưa bao giờ biến mất hoàn toàn, chỉ tạm lắng xuống. Cô nhìn Lăng Du đứng trên bục giảng, trái tim nhói lên vì vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc. Hắn vẫn điềm tĩnh, ánh mắt dành cho cô ngày một sâu sắc, khiến cô vừa an tâm vừa hồi hộp.
Giữa giờ học, Tuyết Tịnh nhận được một tin nhắn bất ngờ từ Nhược Di:
"Hôm nay trò chơi chưa kết thúc đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần."
Cô đỏ mặt, trái tim đập mạnh. Lời nhắn tuy ngắn gọn nhưng đủ khiến cô nhận ra rằng Nhược Di vẫn theo dõi họ. Cô thở dài, nhưng tự nhủ: tình cảm của cô dành cho Lăng Du đủ mạnh để vượt qua mọi sóng gió.
Ngay sau khi kết thúc tiết học, Nhược Di tiến đến, ánh mắt lấp lánh một vẻ tinh quái nhưng không còn quá khiêu khích trực diện. Cô ta thốt ra giọng bình tĩnh nhưng vẫn đầy ẩn ý:
“Nhóc Tuyết Tịnh, em có biết vì sao tôi quan tâm em đến vậy không không?”
Tuyết Tịnh lúng túng, mắt mở to, cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò:
“Vì… sao ạ?”
Nhược Di nhếch môi, ánh mắt thoáng buồn nhưng vẫn tinh quái:
“Bởi vì em và thầy Lăng Du… có điều gì đó đặc biệt. Tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì. Tôi muốn thử xem em mạnh mẽ đến đâu, để biết em xứng đáng với tình cảm của thầy Lăng Du hay không.”
Tuyết Tịnh lặng im, tim đập dồn dập. Cô hiểu rằng, Nhược Di không còn chỉ là kẻ thách thức thông thường; cô ta thực sự quan tâm đến mọi động thái của họ, và điều đó khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Lăng Du bước đến bên cô, ánh mắt nghiêm nghị:
“Nhược Di, đủ rồi. Hãy dừng mọi trò chơi tinh vi của em. Tôi đã nói rồi, chỉ tôi mới có quyền quan tâm Tuyết Tịnh.”
Nhược Di hơi lùi lại, ánh mắt thoáng vẻ kiên quyết, nhưng nụ cười vẫn nửa tinh quái nửa nhún nhường:
“Được thôi, tôi sẽ tạm rút lui. Nhưng đừng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng.”
Tuyết Tịnh đứng cạnh Lăng Du, cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp. Lần này, cô không còn lo sợ trước những trò tinh vi, vì cô biết trái tim mình đã chọn đúng người, và tình cảm của Lăng Du đủ mạnh để bảo vệ cô.
Buổi chiều, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến một quán trà nhỏ, nơi ánh sáng vàng nhạt và mùi hương trà thoang thoảng. Hắn ngồi đối diện cô, ánh mắt dịu dàng:
“Tôi muốn em biết, dù Nhược Di có làm gì, chúng ta sẽ vượt qua. Tôi không để ai làm em tổn thương.”
Tuyết Tịnh mỉm cười, ánh mắt rực sáng:
“Em biết… và em tin thầy.”
Hắn nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán:
“Từ giờ, em sẽ không phải lo lắng hay sợ hãi nữa. Tôi sẽ luôn bên em, bất cứ lúc nào.”
Những lời nói ấy khiến trái tim cô rung lên. Lần đầu tiên, cô cảm nhận trọn vẹn sự bảo vệ, quan tâm và yêu thương, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp, khiến cô muốn ôm lấy khoảnh khắc này mãi mãi.
Ngày hôm sau, Nhược Di xuất hiện trong lớp nhưng không trực diện khiêu khích như trước. Thay vào đó, cô ta quan sát mọi hành động của Tuyết Tịnh và Lăng Du, thỉnh thoảng để lại những lời nhắn tinh tế, như muốn thử thách họ một lần nữa:
“Hãy cẩn thận, mọi thứ chưa chắc chắn đâu.”
Tuyết Tịnh chỉ mỉm cười, trái tim đã vững vàng hơn. Cô biết, sóng ngầm vẫn tồn tại, nhưng tình cảm giữa cô và Lăng Du đủ mạnh để vượt qua. Cô cảm nhận rằng, dù Nhược Di có tinh quái đến đâu, tình yêu chân thành và quyết đoán sẽ giúp họ đối mặt với mọi thử thách.
Một buổi tối, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến bờ hồ nhỏ dưới ánh trăng, nơi nước lấp lánh phản chiếu ánh sáng bạc. Hắn quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Tuyết Tịnh, tôi muốn em hiểu rằng, tình cảm của tôi dành cho em là thật. Không ai có quyền phá vỡ điều này. Em đồng ý để tôi ở bên em, mãi mãi chứ?”
Tuyết Tịnh ngập ngừng, nhưng trái tim cô đã chắc chắn. Cô gật đầu, giọng run run:
“Em… đồng ý. Em muốn ở bên thầy Lăng Du.”
Hắn mỉm cười, ôm cô vào lòng. Ánh trăng soi rõ hai con người đứng sát nhau, trái tim hòa nhịp, cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Đây là khoảnh khắc mà họ không còn khoảng cách hay e dè, chỉ còn tình cảm chân thành và quyết tâm bảo vệ nhau.
Trong tuần tiếp theo, sóng ngầm từ Nhược Di vẫn tồn tại, nhưng dần nhường chỗ cho sự ổn định. Tuyết Tịnh và Lăng Du trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào: đi dạo dưới mưa, uống trà bên nhau, chia sẻ những câu chuyện thầm kín. Mỗi hành động đều khiến trái tim họ thêm gần, nhưng cũng không thiếu sự hồi hộp trước những thách thức tinh tế từ Nhược Di.
Hé lộ thêm về Nhược Di, cô ta từng có quá khứ phức tạp với Lăng Du. Cô ta từng yêu một người giống Lăng Du về tính cách: điềm tĩnh, thông minh nhưng khép kín. Tuy nhiên, sự phản bội và tổn thương trong quá khứ khiến cô ta trở nên tinh quái và luôn muốn kiểm soát tình cảm xung quanh. Vì vậy, Nhược Di quan tâm sâu sắc đến Tuyết Tịnh, không chỉ vì ghen tuông mà còn vì muốn thử thách, để hiểu trái tim cô ấy thật sự mạnh mẽ đến đâu.
Tuyết Tịnh đứng bên Lăng Du, nghe câu chuyện ấy, lòng dấy lên cảm giác vừa thương vừa lo. Cô nhận ra, mọi thứ không đơn giản, nhưng cô đủ mạnh để đối diện. Cô biết rằng, tình cảm giữa cô và Lăng Du sẽ trở thành bức tường vững chắc, bảo vệ cả hai trước mọi sóng ngầm.
Buổi tối khép lại, Tuyết Tịnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu qua tấm rèm. Cô mỉm cười, cảm nhận sự bình yên trong trái tim. Sóng ngầm vẫn tồn tại, nhưng cô biết rằng, với Lăng Du bên cạnh, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Cô nhận ra, tình yêu chân thành, quyết đoán và ngọt ngào chính là sức mạnh giúp họ đối diện với mọi thử thách, dù quá khứ hay hiện tại có rắc rối đến đâu.
Trái tim cô tràn đầy hạnh phúc, và lần đầu tiên, cô cảm nhận rằng: tình yêu không chỉ chữa lành mọi nỗi đau, mà còn mang lại sức mạnh để bước tiếp, bất chấp mọi sóng gió.