hương thu ngày gặp lại

Chương 17: NGỌT NGÀO VÀ HỒI HỘP


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, lớp học vẫn đầy tiếng nói cười, nhưng trong lòng Tuyết Tịnh là một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp. Sau những sóng gió gần đây, cô và Lăng Du đã bày tỏ cảm xúc của mình, nhưng cô biết, mọi chuyện chưa hề kết thúc.

Nhìn Lăng Du đứng trên bục giảng, trái tim cô vẫn loạn nhịp. Hắn điềm tĩnh như mọi khi, nhưng ánh mắt hôm nay chứa đựng sự dịu dàng và quan tâm sâu sắc hơn trước. Chỉ một cái liếc cũng đủ khiến cô cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ trái tim hắn.

Giữa giờ học, Tuyết Tịnh nhận được một tin nhắn từ Lăng Du:

“Hết giờ học, chúng ta sẽ đi dạo. Có chuyện muốn nói với em.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cô biết chắc chắn một điều: không có gì có thể làm cô rụt rè trước tình cảm của hắn nữa.

Kết thúc giờ học, Lăng Du dẫn cô ra ngoài, bước chân chậm rãi qua sân trường, nơi ánh nắng chiếu rọi từng bước. Không gian xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió và lá rơi. Hắn cầm tay cô, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy quyết đoán:

“Tôi muốn em biết rằng… không ai có quyền làm tổn thương em. Và tôi sẽ luôn bên em, dù chuyện gì xảy ra.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô cúi đầu, nhưng không rút tay. Cô biết, lần đầu tiên, cô và Lăng Du thực sự đối diện với cảm xúc của nhau.

Khi họ đi qua một con đường nhỏ trong công viên, Lăng Du dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn cô:

“Em có biết, từ khi gặp em, tôi đã thay đổi rất nhiều không?”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt tò mò pha lẫn lo lắng:

“Thay đổi… sao ạ?”

Hắn nắm chặt tay cô hơn, giọng trầm:

“Trước đây, tôi không dễ dàng mở lòng. Tôi từng tổn thương, từng mất mát, và tôi sợ lặp lại sai lầm. Nhưng từ khi gặp em, tôi nhận ra… tôi không muốn giấu cảm xúc nữa. Tôi… muốn em biết rằng tôi thích em.”

Tuyết Tịnh lặng im, trái tim nhói lên, mắt ngấn lệ. Đây là lần đầu tiên Lăng Du thẳng thắn bày tỏ cảm xúc, không còn dè dặt hay giữ khoảng cách. Cô biết, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn như trước.

Một tuần trôi qua, sóng ngầm từ Nhược Di tạm thời lắng xuống. Tuy nhiên, cô ta vẫn theo dõi mọi hành động của Tuyết Tịnh và Lăng Du, đôi khi để lại những lời nhắn tinh quái:

“Hãy cẩn thận, không phải mọi chuyện đều đơn giản đâu.”

Tuyết Tịnh chỉ mỉm cười, trái tim đã vững vàng hơn. Cô biết, tình cảm của cô dành cho Lăng Du đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách. Và giờ đây, cô muốn tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp bên hắn.

Một buổi chiều, Lăng Du dẫn Tuyết Tịnh đến quán cà phê yêu thích, nơi họ từng cùng nhau nói chuyện và cười đùa. Không gian ấm áp, ánh sáng vàng nhạt bao phủ mọi thứ. Hắn ngồi đối diện cô, nắm tay cô thật chặt:

“Em biết không, tôi đã giữ rất nhiều điều trong lòng. Nhưng với em, tôi không muốn giấu nữa. Tôi muốn… ở bên em.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Cô mỉm cười, giọng run run:

“Em… cũng vậy. Em muốn ở bên thầy Lăng Du.”

Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

“Được. Từ giờ, chúng ta sẽ không còn che giấu nữa.”

Ngày hôm sau, trong lớp học, Nhược Di xuất hiện nhưng chỉ đứng lặng ở cửa lớp. Ánh mắt tinh quái, nhưng không còn khiêu khích trực diện như trước. Cô ta thở dài, rồi rút lui, để lại một dấu hiệu rằng sóng ngầm vẫn còn tồn tại, nhưng hiện tại, nó không đủ mạnh để phá vỡ tình cảm mới nảy nở giữa Tuyết Tịnh và Lăng Du.

Tuyết Tịnh nhìn theo, cảm giác nhẹ nhõm nhưng vẫn cảnh giác. Cô biết, sóng ngầm có thể trở lại bất cứ lúc nào, nhưng cô không còn sợ hãi. Cô đã học cách đứng vững bên cạnh người mình yêu.

Một buổi tối, Lăng Du dẫn cô đến bên bờ hồ nhỏ, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Hắn quỳ xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:

“Tuyết Tịnh, từ khi gặp em, tôi nhận ra rằng mình không muốn lạc mất em. Tôi muốn em là của tôi, chỉ của tôi. Em có đồng ý không?”

Tuyết Tịnh há hốc mồm, nước mắt trào ra, tim đập dồn dập. Cô gật đầu, giọng run run:

“Em… đồng ý. Em muốn ở bên thầy Lăng Du.”

Hắn mỉm cười, ôm cô vào lòng. Cả hai đứng đó, giữa ánh trăng, giữa tiếng sóng vỗ nhẹ, cảm nhận sự gần gũi, ấm áp và ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên họ hoàn toàn đối diện với tình cảm của nhau, không còn khoảng cách hay sợ hãi.

Về quá khứ của Lăng Du, anh từng là một người lạnh lùng, khép kín, vì đã từng yêu và bị phản bội sâu sắc. Nhưng gặp Tuyết Tịnh, anh nhận ra rằng tình yêu chân thành có thể khiến người ta thay đổi, khiến trái tim khép kín mở ra. Và lần này, anh quyết định không che giấu nữa, không để bất cứ ai làm tổn thương cô, kể cả Nhược Di.

Tuyết Tịnh đứng trong vòng tay hắn, cảm nhận được sự quyết đoán và chân thành. Cô biết, sóng ngầm vẫn tồn tại, nhưng tình cảm giữa cô và Lăng Du đủ mạnh để vượt qua tất cả.

Buổi tối khép lại, Tuyết Tịnh trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng. Cô mỉm cười, lòng bình yên. Mọi sóng gió đã qua, ít nhất là tạm thời. Cô biết rằng, cuộc hành trình tình cảm của họ mới chỉ bắt đầu, và cô sẽ bước cùng Lăng Du, dẫu sóng ngầm có trở lại, dẫu quá khứ có len lỏi, họ sẽ cùng nhau vượt qua.

Trái tim cô tràn đầy hạnh phúc, và lần đầu tiên, cô cảm nhận rằng: tình yêu thật sự có thể chữa lành mọi nỗi đau, xua tan mọi lo lắng, và mang lại cho người ta sức mạnh để đối diện với tất cả.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×