Tàu đêm hú còi dài một tiếng trước khi trườn mình vào sân ga Đông Phố Tử Kinh. Hơi nước nóng bốc lên trong ánh sáng nhập nhoạng, hòa cùng khói than và bụi gió của những toa tàu chở hàng vừa rời khỏi cảng. Thành phố vẫn còn ngái ngủ, nhưng guồng máy quyền lực đã bắt đầu lăn bánh.
Từ trong đám hành khách chen chúc bước xuống, một cô gái trẻ nổi bật lên dù chẳng ăn vận cầu kỳ. Cô khoác chiếc áo choàng dạ cũ, tay ôm chiếc vali nâu đã sờn viền. Đôi mắt đen dài phủ sương như cất giấu cả một đoạn ký ức không ai chạm tới.
Thanh Trà.
Cô đứng lặng giữa sân ga ẩm ướt, ánh mắt nhìn thẳng vào lòng thành phố đang bừng tỉnh. Mười năm. Mười năm trôi qua từ cái đêm định mệnh cướp đi gia đình, tuổi thơ, và cả chị cô – người thân duy nhất từng yêu thương và hy sinh vì cô.
Hôm nay, cô trở lại Phố Tử Kinh. Không phải để tìm sự sống. Mà để đòi lại món nợ máu.
“Cô tìm ai?” – Một người lái xích lô cất tiếng hỏi khi thấy cô đứng đó quá lâu.
Thanh Trà quay lại, ánh nhìn dịu xuống. “Cho tôi đến quán trà Tĩnh Xuân.”
Người đàn ông nhíu mày. “Chỗ đó hẻm sâu, sát rìa khu Hoa – Tây. Nghe nói giờ là địa bàn của Thẩm Lục… Không dễ vào đâu.”
“Không sao,” cô đáp khẽ. “Tôi quen đường.”
Chiếc xích lô đưa cô rẽ qua những con phố trải đá xanh ẩm ướt, nơi cửa hiệu đề cả tiếng Trung và tiếng Pháp, người người sực nức nước hoa và mùi thuốc súng vương vất từ những xô xát giang hồ đêm qua. Thành phố này đã khác xưa, nhưng những bóng ma cũ vẫn ở đây – ẩn sau rượu sâm banh, nhạc Jazz và ly trà ngát hương.
Tĩnh Xuân trà quán nằm lọt trong một ngõ nhỏ đầy dây leo, bức tường vàng cũ kỹ nứt nhẹ theo năm tháng. Trần nhà cao, cửa gỗ dày, kính màu mờ đục. Nơi đây từng là chốn lui tới của quan lại, doanh nhân, cả giới giang hồ và gái làng chơi – hòa trộn trong một không khí mê hoặc như màn khói lơ lửng.
Thanh Trà bước vào, không chút do dự.
Quán vẫn mang mùi hương năm nào: trà ô long, gỗ trầm, và nhè nhẹ thuốc lá. Bên trong không đông khách, nhưng người nào người nấy đều giữ vẻ im lặng kỳ lạ, như đang chờ điều gì sắp xảy ra.
Một người đàn ông bước ra từ phía sau quầy. Áo sơ mi trắng, tay áo xắn hờ, mắt sắc như dao rạch ngang. Mái tóc vuốt gọn ra sau để lộ vầng trán cao và ánh nhìn lạnh lùng. Hắn dừng lại khi nhìn thấy cô.
“Cô là ai?” – giọng nói trầm khàn, đầy sự lười biếng pha đề phòng.
Thanh Trà không trả lời ngay. Cô bước đến chiếc bàn gỗ lim ở góc trong cùng, nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt vali bên cạnh, rồi rút từ túi áo một cây trâm bạc cũ – đầu trâm chạm khắc hoa sen, thân trầy xước, đã mất đi độ bóng.
“Thập Niên Hương,” cô nói khẽ, như gọi lại một cái tên đã ngủ yên dưới lòng đất.
Gã đàn ông khựng lại một nhịp. Cái tên ấy như một lưỡi dao mỏng kề sát trí nhớ, gợi lại hình ảnh một người phụ nữ đã chết cách đây gần một thập kỷ – người từng đàn bài “Mộng Trung Lộ” trong căn phòng này, và từng cầu xin hắn cứu lấy em gái mình.
“Chị cô là Thập Niên Hương?” – Hắn trầm giọng hỏi, mắt không rời cây trâm.
Thanh Trà gài cây trâm lên tóc, thẳng lưng, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng ẩn ý sắc như gương mài.
“Tôi là người thay chị tôi đến thu lại món nợ.”
Bầu không khí trong quán chợt lạnh hẳn. Gã đàn ông – không ai khác ngoài Thẩm Lục, một trong ba thế lực lớn nhất thành phố – khoanh tay, mắt nheo lại đầy hứng thú. “Cô nghĩ tôi là người có lỗi?”
“Không,” Thanh Trà đáp, môi mỉm cười như không. “Tôi nghĩ ông là người duy nhất còn nhớ lời hứa năm xưa.”
Gió ngoài ngõ lùa vào qua khung cửa hẹp. Mùi trà Long Tỉnh vừa mới rót hòa lẫn hơi lạnh đầu ngày. Thành phố ngoài kia đang bắt đầu một ngày mới – nơi đạn có thể thay lời nói, nước mắt có thể là vũ khí, và một nụ cười có thể đổi lấy mạng người.
Nhưng với Thanh Trà, hôm nay không phải là ngày bắt đầu – mà là hồi chuông đầu tiên cho một hành trình trả thù đã chờ quá lâu.