Lạc Tinh Vy bước qua cánh cửa của phòng triển lãm nhỏ nằm giữa con phố yên tĩnh của Thượng Hải. Buổi chiều cuối thu, ánh nắng xiên qua cửa kính chiếu lên những bức tranh thủy mặc trưng bày trên tường, tạo ra những đường sáng mờ ảo, khiến cô cảm thấy như lạc vào một thế giới khác, nơi thời gian trôi chậm lại.
Cô không phải người sành tranh hay nhà phê bình nghệ thuật; Lạc Tinh Vy chỉ là một họa sĩ trẻ, với niềm đam mê thầm lặng dành cho những bức thủy mặc truyền thống. Hôm nay cô đến không phải để mua tranh, mà chỉ đơn giản là muốn tìm cảm hứng cho bộ sưu tập mới của mình. Nhưng ngay khi bước vào phòng triển lãm, một bức tranh nhỏ ở góc xa nhất lại thu hút ánh mắt cô.
Bức tranh không lớn, nhưng có một sức hút kỳ lạ. Trên nền giấy dó vàng nhạt, hình ảnh một chàng trai mặc áo bào màu lam, tóc dài buông xõa, đứng giữa rừng trúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra xa, như đang tìm kiếm điều gì đó mà chỉ riêng anh mới thấy. Điều lạ là, ánh mắt ấy khiến Lạc Tinh Vy cảm thấy tim mình rung lên một nhịp khó hiểu.
Cô tiến lại gần, bàn tay khẽ chạm vào mép khung tranh. Một luồng cảm giác lạnh lẽo, như một cơn gió mỏng, lướt qua da thịt cô. Lạc Tinh Vy rùng mình, lùi lại một bước, nhưng rồi ánh mắt cô lại bị hút vào chàng trai trong tranh. Một cảm giác quen thuộc lạ lùng len lỏi trong lòng cô, như thể cô đã gặp anh từ rất lâu rồi, ở một nơi nào đó xa xôi mà ký ức không thể gọi tên.
“Thật kỳ lạ…” cô thì thầm, giọng khẽ run.
Bỗng nhiên, bức tranh chớp sáng nhẹ, như một lớp sương mỏng rung lên dưới ánh đèn. Lạc Tinh Vy nheo mắt, cố gắng tập trung. Chàng trai trong tranh, dường như hơi nhấc bước chân, hướng mắt về phía cô. Tim cô đập nhanh, một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trào dâng.
“Không thể nào…” cô thầm nghĩ.
Một tiếng thở dài vang lên từ phía sau. Lạc Tinh Vy quay lại, nhưng không thấy ai ngoài những bức tranh và ánh sáng nhạt của phòng triển lãm. Khi cô quay lại nhìn bức tranh, chàng trai trong tranh đã di chuyển, hệt như vừa bước ra khỏi khung hình. Tim cô đập loạn nhịp.
Cánh cửa phòng triển lãm bị gió ngoài phố thổi khép lại khẽ, phát ra tiếng kêu sột soạt. Lạc Tinh Vy cảm thấy cơ thể như bị hút về phía bức tranh. Một luồng sáng mờ ảo từ khung tranh lan tỏa, cuốn cô vào một không gian khác. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng không thể giằng mình ra khỏi luồng sáng ấy.
Khi mở mắt, cô thấy mình đứng giữa một rừng trúc bạt ngàn, nơi ánh sáng vàng nhạt chiếu qua những tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc theo gió, và cả nhịp thở của chính mình. Trước mắt cô, chàng trai trong tranh đang đứng đó, ánh mắt thăm thẳm, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên pha lẫn tò mò.
“Người… là ai?” giọng cô run rẩy, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Chàng trai hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm như muốn đọc được tâm trí cô. “Người… là người phàm?” Anh nói, giọng trầm ấm, nhưng mang theo âm hưởng của cõi xa xăm, khiến Lạc Tinh Vy cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.
“Phàm? Ý anh là…” cô chưa kịp hỏi hết, thì bỗng nhiên cảm giác lạ lùng xâm chiếm toàn thân. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh chàng trai, khiến không gian xung quanh như rung lên từng nhịp.
“Đừng sợ,” anh nói, bước đến gần. “Ta không có ý hại ngươi. Chỉ là… ngươi không nên xuất hiện ở đây.”
Lạc Tinh Vy nuốt nước bọt. “Nhưng… đây là… bức tranh mà tôi đã chạm vào…” Cô chỉ tay về phía bức tranh, nhưng ánh mắt anh trầm xuống, như thể nhận biết một sự thật mà cô chưa hiểu.
Chàng trai nhìn cô lâu, rồi thốt lên một câu khiến cô choáng váng: “Ngươi… là dòng dõi của họ Lạc. Người có khả năng mở cánh cổng giữa thế giới thần tiên và trần thế.”
“Dòng dõi… họ Lạc?” cô lặp lại, cảm giác như tim mình đang đập nhanh đến mức muốn vỡ ra. Mọi chuyện trở nên quá nhanh, quá kỳ lạ, và vượt xa trí tưởng tượng của cô.
Anh nghiêng đầu, giọng trầm khẽ: “Ngươi không biết, nhưng tổ tiên ngươi từng giữ một bí mật cổ xưa. Bức tranh này… không chỉ là tranh. Nó là cánh cửa, là lời nhắc nhở, là thử thách dành cho ngươi.”
Lạc Tinh Vy choáng váng, nhưng lòng dạ lại dấy lên một niềm tò mò mạnh mẽ. Một phần nào đó trong cô cảm thấy, chính khoảnh khắc này đã được định sẵn.
“Người tên là gì?” cô hỏi, cố giấu sự run rẩy trong giọng nói.
“Ta… Hàn Dịch.” Giọng anh trầm ấm nhưng dứt khoát. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, khiến cô không thể rời mắt. “Và giờ… ngươi đã bước vào thế giới này, không thể quay trở lại dễ dàng.”
Tim Lạc Tinh Vy như bị đóng băng. Một phần trong cô hoảng sợ, muốn chạy trốn, nhưng chân lại không thể di chuyển. Cảm giác lạ lùng, vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn, khiến cô không biết nên làm gì.
Hàn Dịch tiến đến gần, bàn tay thoáng chạm vào cổ tay cô. Một luồng ấm áp lan tỏa, xua tan phần nào cảm giác lạnh lẽo vừa rồi. “Đừng lo,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. “Ta sẽ hướng dẫn ngươi. Nhưng ngươi phải nghe lời ta, nếu không… sẽ rất nguy hiểm.”
Lạc Tinh Vy thở dốc, mắt nhìn quanh rừng trúc. Không gian đẹp đến mê hoặc, nhưng cũng đầy bí ẩn. Cô cảm nhận được sự hiện diện của sức mạnh cổ xưa, một sức mạnh mà cô chưa từng gặp trong đời.
“Ngươi… muốn tôi làm gì?” cô hỏi, giọng khẽ run.
Hàn Dịch cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Trước tiên, hãy học cách tồn tại ở nơi này. Và… hãy học cách tin vào thần tiên, cũng như vào chính trái tim ngươi.”
Câu nói ấy vang lên, nhẹ nhàng nhưng in sâu vào tâm trí Lạc Tinh Vy. Cô biết, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của mình sẽ không còn như trước. Một cánh cửa mới đã mở ra, kéo cô vào một thế giới huyền bí, nơi tình yêu, thử thách và định mệnh đan xen.
Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu, bước chân đầu tiên vào thế giới mà Hàn Dịch vừa mở ra. Mỗi bước đi, rừng trúc lung linh theo ánh sáng vàng nhạt, và trái tim cô như nhảy nhịp theo sự rung động kỳ lạ từ người đứng trước mắt.
“Ta sẽ không để ngươi một mình,” Hàn Dịch nói, nụ cười thoáng qua, nhưng đủ khiến Lạc Tinh Vy cảm nhận được sự chân thành và sức mạnh bảo vệ của anh.
Và thế là, trong không gian huyền ảo của rừng trúc và ánh sáng mờ ảo, một cuộc gặp gỡ định mệnh bắt đầu – bức tranh kỳ bí không chỉ là tranh, mà còn là khởi đầu cho một mối tình vượt qua ranh giới giữa thần tiên và trần thế.