huyền ảnh thiên giới

Chương 2: Cánh cổng thần tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lạc Tinh Vy đứng giữa rừng trúc, nhịp tim vẫn còn dồn dập sau khoảnh khắc kỳ lạ vừa rồi. Cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như vừa rời khỏi trọng lực trần thế. Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt đất, tạo thành những dải sáng lung linh. Cảm giác này vừa đẹp đẽ vừa kỳ dị, khiến cô không khỏi rùng mình.

Hàn Dịch đứng trước mặt cô, dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt lại chứa một nét dịu dàng khó tả. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô với vẻ thăm dò. Lạc Tinh Vy cố gắng ổn định tinh thần, giọng khẽ run:

“Ta… ta đang ở đâu? Đây là thật sao?”

Hàn Dịch nhíu mày, rồi bước một bước gần cô hơn. “Ngươi đang ở thế giới của tranh. Một nơi không thuộc về trần thế, nơi chỉ những ai có duyên mới có thể bước vào. Cánh cửa giữa hai thế giới… ngươi đã mở nó.”

“Thế… nghĩa là tôi đã… đi vào tranh?” cô hỏi, mắt mở to vì kinh ngạc.

Anh gật nhẹ. “Đúng. Nhưng không chỉ là tranh. Ngươi có khả năng kết nối hai thế giới. Không phải ai cũng làm được điều này. Dòng máu tổ tiên ngươi… đã giữ bí mật này trong nhiều thế hệ.”

Lạc Tinh Vy cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô chưa từng nghe bất cứ điều gì về tổ tiên mình có liên quan đến thần tiên hay bức tranh huyền bí. Tất cả những gì cô biết về gia tộc Lạc chỉ là những chuyện bình thường về nghệ thuật và kinh doanh. Thế mà giờ đây, cô lại đứng giữa rừng trúc, đối diện một chàng trai vừa bước ra từ tranh, và được nói rằng mình… có khả năng mở cánh cổng thần tiên.

“Nhưng… tại sao chỉ tôi mới mở được? Tại sao lại là tôi?” cô hỏi, giọng run run.

Hàn Dịch hít một hơi dài, ánh mắt xa xăm. “Bởi vì dòng dõi ngươi đã kết nối với bức tranh từ hàng trăm năm trước. Người tổ tiên của ngươi đã bảo vệ cánh cửa này, và chỉ một người trong dòng dõi mới có thể bước qua khi đủ duyên và lòng dũng cảm.”

Lạc Tinh Vy cảm thấy một sự choáng ngợp tràn ngập. Mọi thứ quá kỳ lạ, quá khó tin. Cô muốn hét lên, muốn chạy, nhưng bàn chân như bị đóng chặt xuống đất. Một phần trong cô lại thấy tò mò, muốn khám phá bí mật này đến cùng.

Hàn Dịch nhìn cô, giọng trầm khẽ: “Ngươi cần học cách tồn tại ở nơi này. Không phải mọi thứ đều giống như trần thế. Một bước sai lầm có thể khiến ngươi mắc kẹt ở đây mãi mãi.”

“Ng… ngươi nói thật chứ?” Lạc Tinh Vy hỏi, tim đập dồn dập.

Anh nhấc tay, chạm nhẹ vào vai cô, ánh mắt trầm lắng. “Ta không nói dối. Nhưng đừng lo, ta sẽ hướng dẫn ngươi. Nhưng ngươi phải nghe lời ta.”

Cảm giác lạnh lẽo trước đó giờ dần nhường chỗ cho một luồng ấm áp khó tả. Lạc Tinh Vy nhìn Hàn Dịch, thấy trong mắt anh không chỉ là uy lực thần tiên mà còn là sự bảo vệ, một sức mạnh khiến cô cảm thấy an toàn lạ thường.

“Được… tôi sẽ nghe lời anh,” cô thì thầm, dù vẫn chưa hiểu hết mọi thứ.

Hàn Dịch gật đầu, rồi bắt đầu dẫn cô đi sâu vào rừng trúc. Không gian xung quanh dường như thay đổi theo từng bước chân. Lá rơi lả tả, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên những thân cây uốn lượn như những dải lụa mềm mại. Mỗi bước đi, Lạc Tinh Vy cảm nhận được một rung động kỳ lạ dưới chân, như trái đất đang nhịp theo nhịp tim cô.

“Ngươi có cảm nhận thấy sức mạnh xung quanh không?” Hàn Dịch hỏi, ánh mắt dõi theo cô.

“Có… rất lạ…” cô trả lời, mắt nhìn quanh. “Như mọi thứ đều sống động.”

Anh mỉm cười nhẹ, rồi giải thích: “Thế giới này phản chiếu cảm xúc của ngươi. Nếu ngươi sợ hãi, cảnh vật sẽ trở nên u ám; nếu ngươi bình tĩnh, ánh sáng sẽ chiếu rọi khắp nơi. Chính vì vậy, ngươi phải học cách điều khiển cảm xúc.”

Cô nhíu mày, vừa tò mò vừa sợ hãi. “Vậy nếu tôi tức giận… hay buồn bã thì sao?”

Hàn Dịch lặng im một lát, rồi nói: “Thì mọi thứ sẽ phản ứng theo. Ngươi sẽ học được sức mạnh của cảm xúc, nhưng cũng phải trả giá nếu mất kiểm soát.”

Lạc Tinh Vy lặng lẽ suy nghĩ. Một thế giới mà cảm xúc có thể thay đổi cảnh vật, sức mạnh tồn tại trong lòng người… thật đáng sợ nhưng cũng đầy kỳ diệu. Cô nhận ra, đây không còn là trò chơi hay câu chuyện trong tranh, mà là một thử thách thực sự, nơi mà chính cô phải đối mặt với bản thân và cả thế giới thần tiên.

Hàn Dịch dẫn cô đến một con suối nhỏ, nước trong vắt chảy róc rách. Ánh sáng từ mặt trời chiếu xuống, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước. Anh giơ tay chạm vào nước, và ngay lập tức, sóng nước như nhảy múa theo nhịp bàn tay anh.

“Ngươi thấy không?” anh hỏi. “Mọi thứ ở đây đều có thể bị ảnh hưởng bởi năng lực. Ngươi phải học cách kết nối, và hiểu sức mạnh của chính mình.”

Lạc Tinh Vy nhìn dòng nước, lòng bồi hồi. “Vậy… tôi phải làm gì trước tiên?”

Hàn Dịch hướng mắt về phía rừng trúc, giọng trầm: “Trước hết, hãy học cách kiểm soát bản thân. Ngươi sẽ phải trải qua một thử thách nhỏ, để cảm nhận được năng lượng nơi này. Nếu thành công, ngươi sẽ hiểu hơn về thế giới tranh và về ta.”

Tinh Vy hít một hơi thật sâu, rồi bước tới trước. Cảm giác xung quanh cô dường như nặng nề, như hàng nghìn luồng năng lượng lướt qua cơ thể, khiến tim cô rung lên từng nhịp. Nhưng Hàn Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt đầy tin tưởng, khiến cô có thêm can đảm.

Một luồng sáng vàng nhạt phát ra từ lòng bàn tay cô, lan tỏa ra khắp cơ thể. Cảnh vật xung quanh như rung động theo nhịp tim cô, lá trúc lay động, ánh sáng nhấp nháy như phản chiếu cảm xúc bên trong. Cô nhận ra, đúng như Hàn Dịch nói, sức mạnh ở đây phản chiếu cảm xúc thật của mình.

Hàn Dịch mỉm cười, bước đến gần, giọng nhẹ: “Tốt lắm. Ngươi đang kết nối với năng lượng. Nhưng hãy nhớ, chỉ khi bình tĩnh và tin vào bản thân, sức mạnh mới ổn định. Cảm xúc quá mạnh hay tiêu cực sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn.”

Tinh Vy gật đầu, cố gắng giữ nhịp thở đều. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ diệu lan tỏa khắp người, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Cảm giác này vừa lạ vừa quen, khiến cô nhớ đến những lần vẽ tranh thủy mặc, khi bàn tay cô hòa nhịp với bút lông và mực tàu. Giờ đây, cô đang hòa nhịp với một thế giới sống động hơn bất cứ tranh nào cô từng vẽ.

Một giờ trôi qua, cô dần làm quen với cảm giác này. Mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng, ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi rừng trúc, phản chiếu hình bóng hai người. Lạc Tinh Vy nhìn Hàn Dịch, thấy trong mắt anh một vẻ trầm lắng, dường như đang đánh giá cô, nhưng cũng đầy dịu dàng.

“Ngươi đã hoàn thành thử thách đầu tiên,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm. “Bây giờ, ngươi đã cảm nhận được sức mạnh nơi này, và cũng hiểu một phần về cánh cổng mà ngươi đã mở.”

Cô thở phào, tim đập dần ổn định. “Tôi… tôi đã làm được sao?”

Hàn Dịch gật đầu, bước tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. “Đúng. Nhưng chỉ mới bắt đầu. Cánh cổng thần tiên không chỉ là nơi thử thách sức mạnh, mà còn thử thách trái tim và cảm xúc của ngươi. Nếu không đủ kiên nhẫn và dũng cảm, ngươi sẽ không bao giờ hiểu hết bí mật nơi đây.”

Lạc Tinh Vy nhìn dòng suối, rừng trúc, rồi quay lại nhìn Hàn Dịch. Cô cảm thấy vừa lo lắng, vừa háo hức. Một thế giới mới đã mở ra, và Hàn Dịch chính là chìa khóa dẫn cô đi qua mọi bí mật.

“Vậy… chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?” cô hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy quyết tâm.

Hàn Dịch mỉm cười, bàn tay chạm vào vai cô một lần nữa, ánh mắt tràn đầy sức mạnh bảo vệ. “Trước tiên, hãy học cách cảm nhận, kết nối và tin vào chính mình. Mỗi bước đi trong thế giới này sẽ là bài học, và… ngươi không bao giờ đi một mình.”

Tinh Vy gật đầu, hít một hơi thật sâu. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc hành trình của cô không còn bình thường. Một thế giới kỳ bí, đầy thử thách, tình yêu và định mệnh đang chờ đón cô. Và Hàn Dịch, chàng trai bước ra từ tranh, sẽ luôn đồng hành bên cô, dẫn lối qua những bí ẩn chưa từng biết.

Và thế là, giữa rừng trúc và ánh sáng vàng nhạt, cánh cổng thần tiên đã mở ra hoàn toàn, kéo Lạc Tinh Vy vào một hành trình mà cô chưa từng tưởng tượng, nơi tình yêu, thử thách và phép thuật đan xen, tạo nên những câu chuyện không bao giờ phai nhạt trong trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×