Rừng trúc vẫn im lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc theo gió và tiếng nước suối róc rách vang lên nhè nhẹ. Lạc Tinh Vy bước chậm, mắt nhìn xung quanh, cố ghi nhớ mọi chi tiết kỳ lạ của thế giới này. Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh, như dẫn lối cô tiến sâu hơn vào trung tâm của rừng trúc.
Hàn Dịch đi phía trước, dáng vẻ uy nghiêm, đôi mắt sâu thẳm dõi theo cô. “Ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên. Giờ là lúc ta kể cho ngươi nghe câu chuyện về tổ tiên ngươi… và lời nguyền gắn liền với bức tranh.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập nhanh. Cô biết rằng những bí mật này sẽ thay đổi tất cả hiểu biết cô từng có về gia tộc mình. “Lời nguyền… là gì?” cô hỏi, giọng khẽ run, nhưng trong lòng dấy lên một nỗi tò mò mạnh mẽ.
Hàn Dịch dừng lại giữa một khoảng trống nhỏ, nơi ánh sáng chiếu xuống tạo thành một vòng tròn lung linh trên mặt đất. Anh quay lại nhìn cô, giọng trầm:
“Cách đây hơn ba trăm năm, tổ tiên ngươi, cụ Lạc Thừa, là một họa sĩ nổi danh và đồng thời là người giữ cánh cổng giữa thế giới trần và thần tiên. Ông phát hiện ra rằng trong mỗi bức tranh cổ đều tồn tại một năng lượng thần bí. Nếu ai đó biết cách kết nối với năng lượng ấy, họ có thể bước vào thế giới thần tiên.”
Lạc Tinh Vy nghe mà tim đập dồn dập. Ba trăm năm trước? Một thế giới thần tiên? Cô chưa từng nghe tổ tiên mình có bất cứ liên hệ nào với những điều huyền bí như vậy.
“Nhưng,” Hàn Dịch tiếp, ánh mắt trầm xuống, “cũng chính vì sức mạnh ấy mà một lời nguyền được đặt ra. Bất cứ ai trong dòng dõi ngươi nếu bước vào cánh cổng mà không đủ duyên hoặc không biết kiểm soát cảm xúc, sẽ bị cuốn vào thế giới thần tiên mãi mãi, không thể trở về trần thế.”
Cô lặng người, cảm giác lạnh lẽo ùa về. “Vậy… tôi… tôi đã mở cánh cổng… có phải là tôi đang gặp nguy hiểm?”
Hàn Dịch lắc đầu, ánh mắt dịu dàng: “Ngươi may mắn, vì ta ở đây. Nhưng đừng quên, lời nguyền không chỉ là nguy hiểm vật lý. Nó còn thử thách cảm xúc, tình yêu, và lòng dũng cảm của ngươi. Nếu trái tim ngươi yếu đuối, hoặc ngươi để nỗi sợ chi phối, cánh cửa sẽ không cho phép ngươi trở lại.”
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh. Cô cảm thấy áp lực đè nặng, nhưng đồng thời một phần nào đó trong cô cảm nhận được sự hứng thú kỳ lạ. Thử thách này… dường như chính là điều cô tìm kiếm từ lâu, một cơ hội để khám phá bản thân và sức mạnh tiềm ẩn trong dòng máu tổ tiên.
Hàn Dịch nhẹ bước đến gần, ánh mắt trầm lắng nhìn cô: “Ta sẽ kể chi tiết hơn. Cụ Lạc Thừa, tổ tiên ngươi, đã vẽ bức tranh này với ý định bảo vệ năng lượng thần tiên khỏi những kẻ muốn chiếm đoạt. Nhưng ông biết rằng một ngày nào đó, dòng dõi mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn: bảo vệ cánh cổng hay đánh mất bản thân. Lời nguyền ra đời để thử thách sự kiên định của trái tim và tinh thần con người.”
Cô nhìn Hàn Dịch, mắt mở to, cố ghi nhớ từng lời. Mỗi câu anh nói đều như đánh thức một thứ gì đó sâu kín trong cô, vừa sợ hãi vừa tò mò. “Vậy… tôi phải làm gì để không bị lời nguyền chi phối?” cô hỏi.
Hàn Dịch nhíu mày, rồi thốt: “Ngươi phải học cách kiểm soát cảm xúc, hiểu sức mạnh của chính mình, và… tin vào trái tim. Lời nguyền chỉ tấn công khi ngươi nghi ngờ bản thân hoặc để nỗi sợ chi phối. Nếu ngươi kiên định, cánh cổng sẽ mở ra, nhưng ngươi cũng phải đối mặt với những thử thách khác – những thử thách mà tổ tiên ngươi từng trải qua.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập mạnh, nhưng ánh mắt lại dần trở nên quyết đoán. “Tôi… sẽ cố gắng. Tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây, nhưng tôi cũng muốn hiểu sức mạnh này.”
Hàn Dịch gật đầu, ánh mắt dịu dàng. “Đúng. Ngươi phải học cách cảm nhận năng lượng xung quanh, và kết nối với bức tranh. Mỗi bước đi của ngươi trong thế giới này sẽ là một bài học, và mỗi bài học sẽ mở ra bí mật về tổ tiên ngươi và lời nguyền.”
Anh đưa tay chỉ về phía một ngọn núi nhỏ phía xa, nơi ánh sáng chiếu xuyên qua đỉnh rừng trúc, tạo thành một dải sáng rực rỡ. “Ngươi sẽ bắt đầu từ đó. Một lần chạm, một thử thách, và ngươi sẽ biết liệu mình đã sẵn sàng để bước vào cánh cổng hoàn toàn hay chưa.”
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía ngọn núi, cảm nhận nhịp tim dồn dập. Mỗi bước đi về phía ánh sáng là một bước tiến vào bí ẩn mà cô chưa từng biết, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội để khám phá bản thân và sức mạnh tiềm ẩn trong dòng máu tổ tiên.
Khi họ bắt đầu bước đi, Hàn Dịch giải thích thêm: “Ngươi cần hiểu rằng, thế giới này không giống trần thế. Mọi cảm xúc, mọi suy nghĩ đều có thể tạo ra tác động. Nếu sợ hãi, nỗi sợ sẽ biến thành những sinh vật kỳ lạ, cản trở bước đi của ngươi. Nếu tự tin, năng lượng xung quanh sẽ hợp lực với ngươi, dẫn lối đến mục tiêu.”
Tinh Vy im lặng, vừa tò mò vừa lo lắng. Cô nhớ lại những lần vẽ tranh, khi mỗi nét bút đều mang theo cảm xúc, tạo nên sự sống cho bức tranh. Giờ đây, cô phải học cách điều khiển cảm xúc thật trong thế giới thật sự sống động và nguy hiểm hơn bất cứ bức tranh nào cô từng vẽ.
Bỗng nhiên, trước mắt họ xuất hiện một luồng sáng trắng nhạt, xoáy lên như một cánh cổng nhỏ, lung linh và đầy bí ẩn. Tinh Vy cảm nhận một sức mạnh mạnh mẽ từ bên trong cánh cổng, vừa lạ vừa hấp dẫn.
“Đây là thử thách đầu tiên,” Hàn Dịch nói, giọng trầm ấm. “Ngươi phải bước qua cánh cổng mà không để nỗi sợ chi phối. Nếu thành công, ngươi sẽ học được cách kết nối với năng lượng tranh và hiểu hơn về lời nguyền. Nếu thất bại… ta sẽ cứu ngươi, nhưng kinh nghiệm sẽ trở nên nguy hiểm hơn.”
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, mắt nhìn cánh cổng xoáy sáng. Cô cảm nhận được nhịp tim mình hòa nhịp với năng lượng xung quanh, như một luồng điện chạy qua cơ thể, khiến toàn thân vừa rùng mình vừa hồi hộp.
“Được… tôi sẽ bước qua,” cô thì thầm, giọng run nhưng quyết đoán.
Hàn Dịch gật đầu, bước đến gần cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Tốt. Nhớ rằng, ngươi phải bình tĩnh và tin vào chính mình. Mọi thứ sẽ phản chiếu cảm xúc thật của ngươi.”
Tinh Vy nhắm mắt, hít thật sâu, rồi bước một chân vào cánh cổng. Một luồng sáng mạnh mẽ bao trùm cơ thể cô, khiến cô cảm giác như bị hút vào một không gian khác, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, tạo thành những hình ảnh kỳ lạ.
Cô cảm nhận được những sinh vật mờ ảo xuất hiện, phản chiếu nỗi sợ và nghi ngờ trong lòng cô. Nhưng đồng thời, năng lượng từ trái tim cô lan tỏa, kết nối với bức tranh và Hàn Dịch đứng bên cạnh, tạo thành một lực cân bằng, giữ cô không bị cuốn vào hỗn loạn.
Khi mở mắt, cô thấy mình đứng trên một đồng cỏ rộng lớn, ánh sáng chiếu xuống như vàng rót. Hàn Dịch đứng trước cô, mỉm cười nhẹ. “Ngươi đã thành công. Đây chỉ là bước đầu, nhưng ngươi đã chứng tỏ rằng trái tim ngươi đủ kiên định để bước vào thế giới tranh.”
Tinh Vy thở phào, tim đập dồn dập nhưng ánh mắt rạng rỡ. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc hành trình của cô mới thực sự bắt đầu. Một thế giới huyền bí, đầy thử thách và tình yêu, đang mở ra trước mắt. Và Hàn Dịch, chàng trai bước ra từ tranh, sẽ luôn đồng hành bên cô, dẫn lối qua mọi bí ẩn chưa từng biết.
Cánh cổng thần tiên đã mở ra hoàn toàn, kéo Lạc Tinh Vy vào một hành trình mà cô chưa từng tưởng tượng, nơi lời nguyền, tình yêu, và phép thuật đan xen, tạo nên những câu chuyện không bao giờ phai nhạt trong trái tim.