huyễn linh vạn giới

Chương 1: Phàm nhân bị bỏ rơi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời cuối thu, mưa dầm lạnh buốt. Dưới chân núi Linh Tiêu, mây đen phủ kín, sấm rền từng hồi như báo hiệu một tang lễ sắp diễn ra. Cổng sơn môn khép chặt, trên tấm bia đá khắc bốn chữ “Linh Tiêu Tông” nay đã nhuốm rêu xanh, phản chiếu ánh chớp lóa trong màn mưa.

Một thiếu niên mặc áo xám, tay cầm chiếc túi vải rách, toàn thân ướt sũng, lảo đảo bước ra khỏi cổng lớn. Bên tai hắn vẫn vang vọng giọng nói lạnh lẽo của vị chấp sự trưởng:

“Thạch Hạo, ngươi không có linh căn, trời sinh không hợp đạo, lưu lại chỉ tổ hao phí linh khí của tông môn. Từ nay, ngươi không còn là đệ tử Linh Tiêu.”

Cánh cổng đóng sầm lại, như một tấm bia chôn vùi đoạn nhân duyên ngắn ngủi giữa hắn và đạo môn.

Thạch Hạo đứng yên rất lâu trong cơn mưa. Nước từ mái ngói nhỏ xuống theo nhịp đều, hòa cùng giọt mưa chảy trên khuôn mặt trẻ tuổi. Hắn không khóc, chỉ khẽ siết chặt nắm tay. Mười năm ở Linh Tiêu Tông, hắn đã chịu đủ mọi ánh nhìn khinh rẻ, đủ mọi lời mỉa mai rằng “phàm nhân không thể thành tiên”. Hắn đã cố gắng, đã tắm trong linh tuyền, đã luyện công trong gió tuyết, đã nhịn ăn, nhịn ngủ… Nhưng kết quả vẫn chỉ là con số không.

Từ ngày nhập môn đến nay, hắn chưa từng hấp thu nổi một tia linh khí.

“Không linh căn thì không thể tu tiên?” – hắn tự hỏi, nhưng không có đáp án.

Cơn gió núi thổi qua, lạnh đến cắt da. Thạch Hạo siết chặt túi vải trong tay – bên trong chỉ có vài đồng tiền lẻ và một mảnh đá vụn nhặt được từ suối linh năm xưa, thứ mà hắn vẫn luôn cho là điềm lành. Nhưng giờ, ngay cả niềm tin nhỏ bé đó cũng trở nên nực cười.

Hắn cất bước xuống núi. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Từng bước chân ngập bùn đất, lạnh buốt đến tận tim. Đêm nay, không ai tiễn hắn, cũng chẳng ai nhớ tới hắn từng tồn tại ở Linh Tiêu.

Khi đi ngang qua khu rừng Tùng Lão, tiếng sấm vang lên ầm ầm. Giữa ánh chớp, hắn thấy một bóng người mặc áo xanh đang đứng dựa vào cây, nửa như chờ đợi, nửa như tiễn biệt. Là Lý Sư Huynh – người từng dạy hắn cách cầm kiếm.

“Thạch sư đệ,” Lý sư huynh trầm giọng, “ngươi vẫn quyết đi trong mưa sao? Ngoài kia, phàm giới hiểm ác, tu sĩ chẳng ai giúp đỡ người phàm.”

Thạch Hạo khẽ cúi đầu:

“Ta đã không còn là người của Linh Tiêu Tông. Ở lại chẳng ích gì.”

Lý Sư Huynh lặng một hồi, đưa cho hắn một bình rượu nhỏ:

“Đây là rượu Thanh Tâm. Uống cho ấm, rồi đi đi. Có lẽ… ngoài đạo môn, còn có con đường khác.”

Nói xong, hắn quay lưng rời đi, không để Thạch Hạo nói thêm lời nào.

Thạch Hạo đứng nhìn bóng người khuất dần trong màn mưa, lòng trống rỗng. Hắn ngửa cổ uống một ngụm rượu, cay đến bỏng họng, nhưng lại khiến tim hắn ấm hơn.

“Đạo ở đâu? Ở trong trời, hay trong người?” – hắn lẩm bẩm.

Đêm ấy, sấm vang đến tận khuya. Trên đường xuống núi, sét xé rách trời đêm, chiếu sáng cánh rừng thâm u. Thạch Hạo đi ngang qua một khe đá, bỗng thấy ánh sáng mờ lóe lên giữa bùn đất. Hắn dừng bước, tò mò cúi xuống.

Một quyển sách.

Chính xác hơn là một mảnh tàn thư, chỉ còn vài trang, bìa bằng da thú đã mốc meo. Trên bìa khắc hai chữ cổ xưa mờ nhạt: “Thiên Đạo”, nhưng nét chữ sau đó lại bị xé đi, chỉ còn vết rách kéo dài như bị sét đánh trúng.

Thạch Hạo khẽ nhíu mày. Một quyển sách nằm giữa rừng, không ai chạm đến, mà lại sáng lên trong mưa…

Hắn do dự, rồi cẩn thận nhặt lên. Lạnh. Lạnh đến tê tay. Giây tiếp theo, một tia sét bổ xuống cách đó không xa, bùn đất tung tóe. Trong chớp mắt, hắn cảm giác có thứ gì đó tràn vào trong người – một dòng khí lạnh lẽo, mảnh như tơ mà nặng như sắt.

Mắt hắn tối sầm, tay siết chặt quyển sách, rồi ngã quỵ xuống đất.

Khi Thạch Hạo tỉnh dậy, trời đã tạnh mưa. Mặt trời vừa nhú lên khỏi rặng núi xa, ánh sáng yếu ớt xuyên qua màn sương. Trên tay hắn, quyển sách vẫn còn đó, nhưng kỳ lạ thay – khô ráo hoàn toàn, như chưa từng dính nước.

Hắn run run mở trang đầu. Chữ viết bên trong không giống bất kỳ văn tự nào hắn từng học, nhưng kỳ lạ là hắn hiểu được.

Dòng chữ đầu tiên viết:

“Sai lầm thứ nhất của Thiên Đạo: trong hoàn mỹ có thiếu sót, trong tuyệt đối có vỡ vụn. Ai thấy được lỗi này, tức nghịch Thiên.”

Thạch Hạo ngẩn người.

Trang thứ hai lại có thêm hàng chữ:

“Kẻ không có linh căn, vẫn có thể dẫn đạo, nếu hắn biết chỗ nào Thiên Đạo sai.”

Toàn thân hắn run lên.

Không linh căn… chẳng phải chính là hắn sao?

Càng lật tiếp, chữ càng ít, như thể quyển sách chưa hoàn thành. Nhưng mỗi dòng đều như khắc sâu vào tâm trí hắn, khiến đầu óc vang lên những tiếng vọng kỳ lạ, giống như hàng vạn giọng nói cùng thì thầm:

“Vá lỗi… Vá lỗi…”

Hắn giật mình, ném quyển sách ra xa. Nhưng nó không rơi xuống đất – mà lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Giữa làn sáng, hiện ra hình bóng một lão nhân râu tóc bạc phơ, mắt mờ đục như sương.

“Ngươi nghe được lời của ta sao, phàm nhân?” – giọng nói ấy vang lên như từ hư không.

Thạch Hạo sững sờ, lùi lại nửa bước, giọng run run:

“Tiền bối… là ai? Đây là nơi nào?”

“Không nơi nào cả. Đây là khe nứt giữa Đạo và Sai. Quyển sách trong tay ngươi… là Thiên Đạo Chi Sai. Ta là người viết ra nó, hay đúng hơn… ta là lỗi bị Trời vứt bỏ.”

Gió rừng nổi lên. Mây trên đỉnh núi đột nhiên tụ lại, ánh sáng trong sách dâng trào. Lão nhân cười khẽ, tiếng cười vang vọng trong tâm trí Thạch Hạo:

“Ngươi không có linh căn, nhưng có trí. Nếu ngươi muốn sống, hãy học cách thấy sai. Thấy sai, sửa sai, cướp lấy quyền của Trời!”

Nói dứt, hình bóng tan biến, chỉ còn lại quyển sách rơi xuống đất. Trên trang cuối cùng, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một hàng chữ nhỏ:

“Lỗi thứ hai của Thiên Đạo: có kẻ được sinh ra không có linh căn, nhưng đó không phải lỗi của hắn.”

Thạch Hạo cầm quyển sách, lòng rối bời. Lời lão nhân như còn vang bên tai, vừa như mê hoặc, vừa như lời nguyền. Hắn ngẩng nhìn bầu trời đang tan sương. Ánh sáng chiếu xuống, rọi lên gương mặt trẻ tuổi lấm lem bùn đất.

“Thấy sai… sửa sai…” – hắn lẩm nhẩm.

Rồi đột nhiên, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười mờ nhạt.

“Thiên đạo… nếu ngươi thật sự hoàn mỹ, sao lại cho ta gặp được ngươi trong sai lầm?”

Tiếng sấm vang lên từ xa, một luồng khí điện chạy ngang bầu trời như câu trả lời của Trời. Nhưng hắn không lùi bước. Hắn bước tới, nhặt lấy quyển sách, cất vào lòng áo, rồi xoay người rời đi.

Từ giây phút ấy, con đường của hắn đã khác. Không còn là tu đạo của người, mà là đạo của kẻ vá lỗi.

Trên đỉnh núi Linh Tiêu, cờ phướn tung bay, các trưởng lão nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu. Trời quang đã lâu mà mây vẫn tụ dày, sấm không dứt. Một vị trưởng lão khẽ nhíu mày, ngẩng lên trời thở dài:

“Thiên tượng khác thường… Chẳng lẽ, Thiên đạo lại sắp sinh sai lầm?”

Ở nơi chân núi xa xăm, Thạch Hạo bước đi dưới ánh bình minh đầu tiên sau cơn mưa, bóng dáng nhỏ bé nhưng kiên định. Mỗi bước hắn đi, đất dưới chân khẽ rung lên, như có điều gì đó trong cõi Trời đang thay đổi.

Một tia sét cuối cùng bổ xuống giữa rừng, xé toạc bầu trời. Ánh sáng ấy rọi vào quyển sách trong lòng hắn — Thiên Đạo Chi Sai — khiến mặt bìa sáng rực như một con mắt đang mở ra.

Từ hôm đó, thế giới bắt đầu xuất hiện những vết nứt vô hình, và tên của một phàm nhân vô danh — Thạch Hạo — được định sẵn để ghi trong sử sách của Trời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×