huyễn linh vạn giới

Chương 2: Khai Mạch Nghịch Thiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời sáng chậm rãi lên trên vùng núi Lạc Dương. Ánh dương yếu ớt chiếu lên mặt đất lầy lội sau cơn mưa, phản chiếu từng vệt sáng xám nhạt giữa không gian tĩnh lặng. Chim rừng đã hót, nhưng cả ngọn núi vẫn như phủ một tầng u khí — dư âm của sấm sét đêm qua còn chưa tan.

Giữa khe núi, có một thân ảnh nằm bất động bên cạnh một tảng đá cháy sém. Quần áo hắn rách nát, máu khô phủ quanh vai và ngực, hơi thở thoi thóp như tàn đèn trước gió.

Đó là Thạch Hạo.

Từ giữa ngực hắn, một đạo ấn ký mờ nhạt phát ra ánh sáng xanh lục, từng sợi văn tự kỳ lạ đan xen nhau, như đang chậm rãi lưu chuyển trên da thịt. Mỗi lần ánh sáng lóe lên, máu khô lại tự động rút vào da, vết thương khép lại từng chút.

Cả thiên địa như đang lặng lẽ “vá lỗi” trong thân thể hắn.

Thạch Hạo rên khẽ, đôi mắt nặng trĩu mở ra. Trước mắt hắn chỉ là trời đất hoang sơ, khói sương mờ ảo. Hắn nhớ lại đêm qua — bị sét đánh giữa mưa, tưởng như hồn phách đã tan. Nhưng giờ, hắn vẫn sống.

“Ta... chưa chết sao?” – Hắn khàn giọng lẩm bẩm, bàn tay run rẩy đặt lên ngực. Ấn ký kia lạnh như băng, lại đập nhịp nhàng theo nhịp tim.

Khi hắn nhắm mắt lại, trong đầu vang lên một âm thanh mơ hồ, chẳng giống tiếng người, cũng chẳng phải tiếng thiên lôi. Nó như vô số sợi âm thanh nhỏ hòa vào nhau — “Thiên đạo chi sai… sửa lỗi… bắt đầu…”

Toàn thân hắn run lên. Trong cơ thể vốn không có linh căn, giờ lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ — như có một dòng khí ấm đang trườn qua tứ chi, dọc theo kinh mạch mờ nhạt mà hắn từng đọc qua trong sách.

“Đây… là linh khí sao?” – hắn gần như không tin vào chính mình.

Năm mười bảy tuổi, hắn từng dùng trăm phương ngàn kế mong cảm nhận được linh khí một lần, nhưng cả đời vẫn trống rỗng. Giờ đây, thứ hắn cảm nhận được lại tự nhiên tràn đến, không cầu mà có.

Dòng khí nhỏ bé ấy yếu ớt vô cùng, tựa như sợi tơ sắp đứt. Nhưng khi hắn tập trung tâm niệm, nó liền tụ về ngực, xoay quanh ấn ký xanh kia.

Ấn ký rung lên nhè nhẹ.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ rệt một luồng đau đớn tột cùng xé toạc toàn thân, như hàng ngàn lưỡi dao cắt qua xương tủy. Thạch Hạo cắn răng, ngã quỵ xuống, nhưng vẫn không buông ý chí.

“Không được... ta không thể ngất... đây là cơ hội duy nhất...”

Trong đầu hắn hiện lên bao ký ức nhục nhã — ánh mắt khinh bỉ của đồng môn, lời nói của trưởng lão: “Ngươi là phàm nhân, đừng mơ mộng đến tiên đạo.”

“Phàm nhân thì sao…” – hắn nghiến răng, máu chảy từ khóe miệng. “Nếu trời không cho linh căn, ta sẽ tự mở ra!”

Tiếng rít xé không khí vang lên. Một luồng khí nóng bùng nổ từ ngực, lan khắp thân thể. Từng mạch nhỏ trong cơ thể hắn vốn bị phong bế, giờ dần dần bị đẩy mở. Máu chảy ngược, xương cốt run rẩy, đau đến mức hắn tưởng mình sắp vỡ nát.

Nhưng cùng với cơn đau, một luồng sáng yếu ớt từ ấn ký lại tràn ra, “vá” lại từng đoạn mạch vừa đứt.

Thiên đạo chi sai – sửa lỗi... cơ thể phàm nhân – hiệu chỉnh...

Âm thanh đó lại vang lên, không rõ từ đâu, nhưng mỗi chữ đều khắc sâu vào linh hồn.

Từng hơi thở của Thạch Hạo dần trở nên vững vàng hơn. Linh khí trong không khí – vốn mỏng manh sau trận mưa – lại bị hút vào người hắn từng chút một, hội tụ về đan điền, như bị thứ gì đó cưỡng ép dẫn dắt.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu. Mặt trời đã lên cao, ánh sáng len qua tán lá rừng chiếu xuống. Trên làn da Thạch Hạo, một lớp tạp chất đen sì rỉ ra, mùi hôi nồng nặc. Đó là dấu hiệu khai mạch thành công.

Khi hắn mở mắt, ánh nhìn đã hoàn toàn khác. Trong con ngươi đen nhánh phản chiếu một luồng sáng xanh nhạt, thâm sâu như biển.

Hắn ngồi yên hồi lâu, tay nắm chặt, cảm nhận sức mạnh mới đang dâng trào trong huyết quản.

“Ta... có linh khí trong người rồi.”

Giọng nói của hắn run nhẹ, vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng. Trong giây phút ấy, lòng hắn dâng lên một niềm tin chưa từng có.

Từ hôm nay, hắn không còn là phàm nhân nữa.

Buổi chiều, hắn rửa sạch người bên suối, xé áo cũ băng bó lại vết thương. Từ trong đống tàn tro đêm qua, hắn tìm thấy quyển trục cũ nát kia. Mực đã phai gần hết, chỉ còn ba chữ lớn mơ hồ: “Thiên Đạo Chi Sai.”

Thạch Hạo thử mở ra, nhưng quyển trục cứng như đá, chẳng thể nhúc nhích. Hắn dồn linh khí mới vừa có được truyền vào. Ngay lập tức, quyển trục phát sáng. Hàng vạn ký tự nhỏ như côn trùng lao ra, bay quanh người hắn rồi biến mất.

Hắn hoảng hốt, nhưng không thấy đau đớn. Trong đầu chỉ hiện lên vô số ký tự huyền ảo, rồi ghép lại thành hình ảnh — đó là một đồ hình tròn, chia thành chín vòng, mỗi vòng khắc ba chữ: “Sai lầm thứ nhất… thứ hai… thứ ba…”

Hắn nhìn kỹ hơn, dòng chữ nhỏ dần hiện ra:

Thiên đạo cũng sai. Kẻ sửa sai, nghịch thiên mà tồn.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn thì thầm:

“Thiên đạo… cũng sai sao?”

Một ý niệm dần hiện trong đầu: Nếu thế giới này được vận hành bởi Thiên đạo, mà Thiên đạo lại có lỗi, vậy kẻ sửa lỗi chính là người viết lại số mệnh.

Bỗng nhiên, ấn ký trên ngực phát sáng, khắc vào lòng hắn một cảm giác quen thuộc — như đang nhắc nhở rằng hắn chính là “kẻ được chọn”.

Ba ngày sau, Thạch Hạo dựng một túp lều nhỏ trong rừng, dùng linh khí để dưỡng thương. Trong lúc tu luyện, hắn phát hiện khí tức trong người vô cùng kỳ lạ: linh lực không thuần khiết như tu sĩ khác, mà mang theo luồng “nghịch khí” khó hiểu.

Khi vận hành, linh khí ấy không đi theo các kinh mạch bình thường mà tự tạo ra lối đi riêng. Nếu ép nó vào đường chính, liền tán loạn. Nhưng nếu để nó tự chảy, lại thông thuận hơn cả tu sĩ chính tông.

“Đây là do... Thiên Đạo Chi Sai biến đổi cơ thể ta sao?”

Hắn thử vận chuyển linh khí thêm một vòng, cảm giác càng rõ ràng: luồng khí ấy tựa như đang “sửa” từng huyệt đạo, mở ra con đường không ai từng đi.

Cơ thể hắn, giờ đã không còn là phàm nhân thuần túy nữa.

Ngày thứ năm, khi ngồi thiền, hắn cảm nhận trong đan điền xuất hiện một luồng sáng xanh nhạt xoay tròn. Một tia linh khí bắn ra từ lòng bàn tay, chém vỡ một viên đá nhỏ cách đó vài bước.

Hắn ngẩn người nhìn bàn tay.

“Là... Luyện Thể Cảnh sơ tầng?”

Hắn bật cười khẽ, nhưng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bao năm bị khinh rẻ, bị gọi là phế vật — giờ phút này, hắn đã chứng minh: Phàm nhân cũng có thể nghịch thiên mà tu.

Chiều hôm đó, gió từ núi thổi đến, mang theo hương cỏ non và hơi nước. Thạch Hạo đứng trên mỏm đá, nhìn về phương xa nơi tông môn cũ ẩn hiện sau mây.

“Các ngươi chê ta không có linh căn…”

Hắn siết nắm tay. “Vậy ta sẽ tu thành đạo bằng chính thứ linh căn mà trời đã bỏ quên.”

Một tia sét nhỏ lóe giữa trời quang. Thiên không dường như run nhẹ.

Trên ngực hắn, ấn ký xanh lại sáng lên — như đáp lại lời thề nghịch thiên vừa thốt ra.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời.

“Thiên đạo… ta sẽ khiến ngươi phải thừa nhận ta tồn tại.”

Kết chương:

Trong đêm, Thiên Đạo Chi Sai lần nữa mở ra. Trên bề mặt quyển trục, ký tự thứ hai dần hiện rõ — Sai lầm thứ nhất: Phân định linh căn.

Thạch Hạo nhìn dòng chữ ấy, lặng người.

Phân định linh căn – đó chính là nguyên lý căn bản nhất của mọi tu tiên giả.

Nếu thứ ấy cũng là “sai lầm”, thì toàn bộ thế giới này… đang tu theo một sai lầm của Thiên Đạo.

Ánh mắt hắn rực sáng.

Đạo cơ của hắn – đã chính thức bước vào con đường nghịch thiên tu luyện.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×