huyễn linh vạn giới

Chương 10: Lôi Đài Khai Thiên, Sấm Động Nhân Tâm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên đỉnh Thiên Lôi Sơn, trời đất tan trong sắc tím. Những vệt sấm còn sót lại sau trận Huyễn Giới đan xen giữa mây, rực lên như vô số con rắn bạc uốn lượn. Không khí nặng như chì, linh lực xao động, thiên đạo dường như đang chuyển mình.

Giữa biển lôi mịt mờ, Thạch Hạo và Vân Dao đứng song song. Sau lưng họ, “Lôi Tâm Song Sinh” vẫn còn mờ sáng — hai luồng linh quang tím và bạc cuộn lấy nhau, như hai mệnh đạo đang đan thành một thể.

Vân Dao khẽ chạm vào cổ tay, nơi ấn ký ánh lên, cảm nhận được mạch linh tương hòa.

– Huynh có nghe không? – nàng thì thầm.

– Nghe gì? – Thạch Hạo hỏi.

– Tiếng sấm… không còn giận dữ. Nó như đang hỏi ta, muốn đi đến đâu.

Thạch Hạo ngẩng nhìn bầu trời. Tầng mây cuộn chậm, tựa như đang thở.

– Vậy thì trả lời đi. Nói với trời, ta muốn đi bao xa.

Vân Dao nhắm mắt, hai tay kết ấn. Lôi quang tụ lại quanh nàng, hóa thành hàng trăm ký tự cổ xưa nổi lên giữa hư không. Từng chữ như nhịp tim của trời, mỗi lần đập là một tia sáng lan ra.

Ngay khi chữ cuối cùng biến mất, mặt đất rung chuyển. Phía xa, một đài cao dần trồi lên từ lòng núi — tám cột trụ khổng lồ bằng thần thạch, trên khắc đầy phù văn sét. Từ trung tâm đài phát ra âm vang tựa chuông cổ:

“Lôi Đài Khai Thiên, thử tâm chi đạo.”

Thạch Hạo nheo mắt:

– Lôi Đài... là nơi tiên xưa tu lôi để chứng đạo, cũng là chỗ họ hóa kiếp.

– Giờ đến lượt chúng ta, – Vân Dao đáp, giọng bình thản nhưng trong đáy mắt vẫn ánh lên một tia do dự.

Họ cùng bước lên từng bậc. Mỗi bước, sấm từ đất nổi lên, xuyên qua thân như để ghi nhớ khí tức của người bước vào.

Trên đài, gió dừng. Sấm im. Chỉ còn một im lặng tuyệt đối, đến mức nghe rõ nhịp tim của nhau.

Vân Dao ngồi xuống, đặt tay lên nền đá lạnh, mắt nhìn xa xăm:

– Thạch Hạo, huynh tin có số mệnh không?

– Có. Nhưng ta tin mệnh là thứ để nghịch, không phải để cúi đầu.

– Ta từng nghĩ thế. Cho đến khi tông môn bị trời diệt, sư phụ bị đánh nát hồn, đệ tử tán loạn. Lúc ấy ta nghĩ... nếu nghịch thiên chỉ để mất hết, thì có đáng không?

Thạch Hạo im lặng hồi lâu.

– Đáng.

Một chữ, chắc như lôi âm.

– Vì nếu ta sống mà sợ trời, thì sống để làm gì?

Vân Dao nhìn hắn, môi khẽ cong, cười rất nhẹ, tựa mây tan giữa lôi quang.

– Huynh đúng là người cứng đầu. Nhưng có lẽ... chính vì thế mà trời để ta gặp huynh.

Nói rồi, nàng nhắm mắt. Ánh sáng tím bạc từ hai người tỏa ra, giao hòa giữa không trung, kết thành một vầng lôi tâm hoàn mỹ. Trong đó, từng ký tự cổ tự nổi lên, lần này không còn là chữ phán xét, mà là văn tự của khai đạo.

Từ tầng mây xa, tiếng sấm trầm vang, không dữ dội mà như lời khuyên:

“Ngộ tâm, bất ngộ lôi, vô dĩ thành đạo.”

Thạch Hạo hiểu: thiên đạo đang ra điều kiện — muốn tiến lên, phải buông lòng sợ lôi, để tâm hòa làm một với thiên kiếp.

Hắn cười, giọng khàn khàn:

– Trời muốn thử tâm, ta liền để tâm thấy rõ.

Hắn khẽ đặt tay lên tim, lôi điện lan ra, bao lấy cả thân thể.

Mỗi tia sét xuyên qua huyết mạch, đốt cháy sợ hãi, gột sạch do dự.

Vân Dao mở mắt, nhìn hắn trong sấm, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt long lanh như nước:

– Huynh... đang để lôi ăn vào thần hồn! Dừng lại, như vậy sẽ...

– Không sao. Ta chỉ muốn biết, trong ta rốt cuộc là sấm hay là người.

Bầu trời bỗng đỏ rực. Một tia lôi khổng lồ giáng thẳng xuống, va vào Thạch Hạo. Cả thân hắn bị nhấc bổng, rồi ngã quỵ, máu chảy ra từ miệng, nhưng vẫn nở nụ cười.

Giữa cơn lôi, ánh mắt hắn sáng lên khác thường — không phải ánh sáng của linh lực, mà là của nhận thức.

– Vân Dao... ta hiểu rồi.

– Hiểu gì?

– Thiên đạo không muốn ta sợ, cũng không muốn ta thắng. Nó muốn ta... thấy mình rõ ràng.

Nói rồi, hắn chậm rãi đứng dậy, đưa tay ra giữa bầu trời, như muốn chạm vào thứ vô hình.

Trong khoảnh khắc đó, tiếng sấm hóa thành vô số thanh âm — có tiếng người khóc, tiếng trẻ cười, tiếng vạn vật sinh diệt.

Thạch Hạo nhắm mắt, nói nhỏ:

– Hóa ra... lôi không giết, lôi chỉ gọi về.

Một tiếng “ầm” vang rền. Cả Lôi Đài bừng sáng. Từ đỉnh đầu Thạch Hạo, một luồng lôi khí thuần khiết bay lên, hòa cùng thiên mây, tạo thành một đóa Liên Lôi Tâm.

Vân Dao thấy hắn đứng trong ánh sáng, thân thể rực như đuốc thần. Nàng khẽ gọi:

– Thạch Hạo… huynh đang…

– Không sao. Ta đã thấy đạo của mình.

Hắn quay lại, nhìn nàng thật lâu, giọng nhẹ như gió sau bão:

– Đạo ta là lôi. Nhưng lôi trong ta... là nhân tâm.

Bầu trời rền vang như hưởng ứng. Một tiếng nổ khổng lồ vang khắp vùng núi, rồi tất cả ánh sáng rút về trung tâm.

Khi khói tan, Thạch Hạo vẫn đứng đó, áo đã rách nát, nhưng ánh mắt sâu hơn xưa. Lôi tâm trên ngực biến thành ấn vàng tím, sáng như nhật nguyệt giao thoa.

Vân Dao tiến đến, ánh nhìn chứa niềm vui xen lẫn sợ hãi:

– Huynh... vượt qua Tâm Kiếp rồi.

– Không, – hắn khẽ lắc đầu, – ta chỉ vừa mới bước qua cửa. Phía trước là Thân Kiếp, nơi sấm đánh không vào xác mà vào đạo.

Gió từ xa nổi lên, cuốn tóc hai người tung bay. Từ trên cao, tiếng chuông vang lên ba lần, như tiếng gọi của trời.

“Tâm Kiếp dĩ tận, Thân Kiếp tương lai.”

Hai người nhìn nhau, không nói gì thêm. Chỉ có ánh lôi phản chiếu trong mắt cả hai, như cùng soi một đoạn đường vô tận phía trước.

Cuối chương:

Trên tầng mây xa, bóng đạo nhân áo xám lại xuất hiện.

– Hắn đã ngộ được “Lôi Tâm Nhân Đạo”, chưa từng có kẻ nào làm được điều này từ thời cổ.

Phía sau hắn, một giọng nữ nhẹ vang lên, mang theo âm hưởng như gió:

– Nhưng ngộ đạo chưa chắc được tha. Khi Thân Kiếp đến… liệu hắn còn giữ được nhân tâm chăng?

Sấm rền. Bầu trời khép lại.

Một tia sáng nhỏ rơi xuống vai Thạch Hạo — dấu hiệu mở đầu cho Thân Kiếp.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×