huyễn linh vạn giới

Chương 9: Thiên Lôi Sơn – Kiếp Đạo Huyễn Giới


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Lôi Sơn, từ xa nhìn lại như một con rồng đang nằm phục giữa tầng mây. Từng làn sương tím quấn quanh, trong sương có tia điện uốn lượn, tựa như vô số con rắn bạc ẩn nấp chờ mưa giông giáng thế.

Thạch Hạo dừng chân dưới chân núi. Cơn gió mang theo mùi lưu huỳnh và linh áp khiến những người tu bình thường không dám đến gần. Nhưng hắn chỉ khẽ nâng tay, để một tia lôi quang trượt qua ngón, nở nụ cười nhẹ.

– Từ hôm đó đến nay, đạo lôi trong ta vẫn không ngừng biến chuyển. Có lẽ, đây mới là nơi nó thuộc về.

Bước qua cổng sấm, một đạo phù văn cổ xưa hiện ra giữa không trung. Cánh cổng mây mở ra, Thạch Hạo bước vào — lập tức thiên địa đổi màu.

Bên trong Thiên Lôi Sơn, không còn núi cũng chẳng còn mây. Chỉ có biển sét mênh mang. Mỗi bước chân hắn đặt xuống, mặt đất rung lên, lôi quang nổ tung như vô số trống trời đang giáng xuống cùng lúc.

Hắn vận linh lực hộ thể, nhưng từng luồng sấm lại thẩm thấu trực tiếp vào thần hồn, đánh thẳng vào đạo tâm.

Tiếng vang lạ vọng đến — không phải sấm, mà là tiếng chuông. Từng tiếng chuông ngân lên từ xa, réo rắt mà kỳ dị, như thể gọi về ký ức xa xưa.

Một hình bóng trắng hiện giữa mưa điện.

Áo dài tung bay, mái tóc đen ướt mưa, ánh mắt trong veo nhưng kiên nghị. Nàng quay lại — Vân Dao.

Thạch Hạo khựng lại nửa bước.

– Là… thật sao?

Vân Dao khẽ gật đầu. Lôi quang chiếu lên gò má nàng, như ánh bạc tan chảy.

– Ta cũng không ngờ gặp huynh ở đây. Tông môn ta nhận được lời triệu của Thiên Lôi Đài, nói rằng người mang Lôi Tâm Ấn phải đến đây để hoàn đạo. Ta đến… là để ngăn huynh.

Thạch Hạo nở nụ cười, nhẹ mà buồn:

– Ngăn ta? Hay ngăn chính mình?

Vân Dao im lặng. Trên bầu trời, sấm dội xuống, như đồng ý thay cho nàng.

Ngay lúc ấy, giữa không trung nứt ra một khe sáng, một đạo nhân mặc áo xám hiện ra, đôi mắt chứa đầy lôi điện.

– Kẻ tu Lôi Tâm, bước vào Huyễn Giới. Kẻ giữ Lôi Ấn, đối diện chính tâm mình.

Lời nói vừa dứt, cả hai bị hút vào vòng xoáy lôi điện.

Trong Huyễn Giới, đất trời bị chia thành hai sắc: một nửa là hư ảo, một nửa là thực. Mỗi người nhìn thấy đều là chân tâm phản chiếu.

Thạch Hạo đứng trong bão, thấy trước mặt mình là một Thạch Hạo khác — gương mặt giống hệt, nhưng ánh mắt lạnh như lưỡi dao.

– Ngươi là ai?

– Là ngươi, khi buông hết nhân duyên, chỉ còn đạo.

Hắn cười nhạt:

– Ta không bỏ đạo vì tình. Nhưng ta cũng chẳng muốn thành đạo mà thành đá.

Huyễn thân vung tay, lôi điện nổ tung. Cả không gian vỡ vụn, sấm chớp giáng xuống như mưa sao bạc.

Thạch Hạo xoay người, Lôi Ấn trên tay phát sáng, ánh sáng từ tim lan ra, hóa thành một kết giới nhỏ bao lấy Vân Dao đang bị cuốn vào cơn lôi phong.

Vân Dao mở mắt, thấy hắn chắn trước mặt, máu chảy từ khóe môi.

– Huynh… tại sao?

– Vì trong tâm ta, đạo là lôi, mà lôi không giết người vô tội.

Một tiếng nổ vang trời. Huyễn thân của hắn tan biến trong ánh sáng, chỉ còn dư âm vọng lại:

“Nếu ngươi mang nhân duyên trong lòng, đạo ngươi sẽ không toàn vẹn. Thiên lôi sẽ không tha.”

Ngay lúc đó, tầng mây phía trên tách đôi, một cột lôi thiên giáng thẳng xuống hai người.

Thạch Hạo nắm tay Vân Dao, cả hai cùng nhảy lên, linh lực giao hòa, Lôi Tâm Ấn tỏa sáng rực rỡ.

Giữa ánh sấm, hai người như hợp thành một thể. Điện quang xoay tròn quanh họ, biến thành một đóa Liên Hoa Lôi Đạo rực rỡ.

Tiếng sấm ngừng.

Thiên địa lặng đi.

Từ giữa hư không, tiếng đạo nhân vang lên lần nữa:

– Hai tâm hòa, một lôi sinh. Huyễn Giới chấm dứt, Kiếp Đạo mở đầu.

Không gian tan rã, cả hai rơi xuống nền đá lạnh của Thiên Lôi Sơn thật. Trời lại mưa sấm, nhưng lần này, sấm không đánh họ, mà như phủ phục.

Vân Dao thở dốc, tựa vào vai Thạch Hạo.

– Huynh đã phá được Huyễn Giới…

– Không, – hắn khẽ đáp, – ta chỉ không muốn sống trong nơi không có thật.

Nàng nhìn lên, sấm lóe sáng trong mắt.

– Vậy, Thạch Hạo… từ nay, chúng ta cùng bước trên đạo lôi, được chứ?

Hắn nhìn nàng, đôi mắt trong như gương:

– Nếu đạo lôi là nghịch thiên, thì hai ta… cùng nghịch.

Bầu trời bỗng rền vang, như thiên đạo cười khẽ. Từ giữa mây, một tia lôi nhỏ hạ xuống, cuộn quanh hai người, hóa thành ấn ký sáng trên không trung.

Trên đó, có khắc ba chữ:

“Lôi Tâm Song Sinh.”

Cuối chương, sương tím bao phủ núi. Xa xa, một bóng áo xám lại mở mắt nơi đỉnh trời. Giọng nói trầm như gió:

– Hai ngọn lôi tâm hợp nhất… thiên đạo lại đổi.

Một trận chiến lớn sắp bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×