huyết ấn phượng hoàng

Chương 1: LÁ THƯ TỪ BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa. Những giọt nước như đinh nhỏ xuyên qua ô cửa sổ đã tróc sơn, làm mờ ảo không gian trong căn phòng nhỏ nơi Linh ngồi, mắt chăm chú vào chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi thời gian. Căn phòng cũ của cha vẫn giữ nguyên từ ngày ông mất tích – mười lăm năm về trước. Không ai trong nhà dám đụng vào thứ gì. Mẹ cô đã qua đời vì bạo bệnh từ ba năm trước, để lại Linh một mình trong căn nhà cũ kỹ nằm sát khu ngoại ô thành phố.

Linh là một nghiên cứu sinh ngành khảo cổ, và dù chưa bao giờ chính thức thừa nhận, cô biết quyết định đó là vì cha. Ông từng là một nhà khảo cổ nổi tiếng trong giới học thuật Việt Nam – Trịnh Khánh Dương – nhưng ông đã biến mất không dấu vết trong một chuyến đi bí mật đến dãy Himalaya vào năm Linh mới lên tám. Tất cả những gì còn lại là chiếc hộp gỗ cũ này – và hôm nay, nó tự dưng xuất hiện trên bàn làm việc của cô.

Cô run rẩy đưa tay mở nắp hộp. Một tiếng "cạch" vang khẽ. Bên trong, một phong bì dày màu vàng đã úa, dấu sáp đỏ vẫn còn nguyên vẹn với hình khắc một phượng hoàng đang bốc cháy – biểu tượng mà Linh chưa từng thấy bao giờ.

Cô xé phong bì, rút ra một xấp giấy đã nhàu và một tấm bản đồ da nhỏ. Nét chữ của cha – cô nhận ra ngay. Dù đã phai, vẫn đủ rõ để đọc.

“Gửi Linh của ba,
Nếu con đang đọc được lá thư này, nghĩa là một phần kế hoạch của ba đã thành công. Ba xin lỗi vì đã rời bỏ mẹ con và con quá sớm, nhưng điều ba truy tìm… là điều mà cả thế giới này chưa từng tưởng tượng được.

Huyết Ấn Phượng Hoàng – một báu vật được chôn giấu trong ngôi đền cổ của bộ tộc Tangma giữa dãy núi tuyết. Nó không chỉ là báu vật – nó là thứ quyền năng vượt lên cả sự sống và cái chết. Nhưng nó nguy hiểm, Linh à. Những người đang truy tìm nó sẽ không ngần ngại giết con để lấy manh mối.

Nếu con quyết định tiếp tục hành trình này, hãy bắt đầu từ manh mối đầu tiên – hang đá Ngọa Long, tỉnh Si Ma Cai. Con sẽ gặp một người tên Duy – tin được, nhưng hãy cẩn trọng.”

— Trịnh Khánh Dương

Linh không biết mình đang run vì lạnh hay vì sợ. Từ nhỏ đến lớn, mọi ký ức về cha đều mờ nhạt như sương sớm – một người đàn ông gầy, đeo kính, luôn cắm đầu vào sách vở và bản đồ cổ. Nhưng bây giờ, trong lá thư này, ông hiện ra như một nhà thám hiểm trong truyện phiêu lưu – người từng bước chân vào nơi không ai dám đặt chân tới.

Cô đưa tay lật tấm bản đồ. Những ký hiệu lạ bằng tiếng Phạn và nét mực đỏ uốn lượn như máu. Ở góc bản đồ, biểu tượng phượng hoàng cháy rực trông sống động đến rợn người. Cô không hiểu tại sao nó có thể sống sót qua ngần ấy năm. Như thể... có ai đó mới viết nó.

Đêm đó, Linh không ngủ. Cô lục tung mọi tài liệu cha từng để lại, liên kết từng chữ trong thư, từng đường nét bản đồ. Từ sáng đến trưa hôm sau, cô chỉ biết một điều: tất cả đều dẫn đến một địa danh duy nhất – hang đá Ngọa Long, nơi chưa ai từng khảo sát đầy đủ vì vị trí hiểm trở gần biên giới.

Cô gõ những dòng cuối cùng trong thư vào laptop, nhập tên người liên lạc: Duy. Không họ, không địa chỉ, không số điện thoại. Chỉ một cái tên trôi nổi giữa đống hồ sơ như ảo ảnh.

Thế nhưng... trong email của cha lưu lại trong laptop cũ, Linh tìm thấy một tập tin được mã hóa, đặt tên: DUY_RESCUE_2009. Dòng thời gian cho thấy nó được tạo vào năm cha mất tích. Tim cô đập thình thịch. Sau vài lần thử mật khẩu thất bại, cô đánh liều gõ dòng chữ đầu tiên mà cha từng dạy cô khi cô biết đọc:

“PHUONGHOANG”

Tập tin mở ra.

Một đoạn video.


[Video bật – hình ảnh mờ đục, tiếng gió rít từng cơn]

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi, gương mặt phủ râu, mặc áo khoác dày, thở hổn hển, quay lưng lại máy quay.

“Tôi tên Duy. Ai tìm được đoạn này – nếu ông Dương đã chết, thì tôi là người duy nhất còn biết đường đến Điện Phượng Huyết. Nhưng tôi không quay lại đó nữa. Không sau những gì đã xảy ra. Nếu con gái ông đọc được – thì hãy biết – ông ấy đã chọn hy sinh để bảo vệ bí mật. Và đừng… đừng bao giờ để kẻ nào mang Huyết Ấn ra khỏi núi. Chúng sẽ hủy diệt mọi thứ.”

[Video dừng]


Linh lặng người. “Điện Phượng Huyết”? Một ngôi đền thật sự? Và người đàn ông trong video – Duy – biết vị trí nó?

Cô đứng dậy, nhìn lên bản đồ. Những con chữ khắc máu. Ký ức về người cha dần hiện rõ. Không còn nghi ngờ gì nữa – đây là cuộc hành trình mà cô phải tiếp tục. Không chỉ để khám phá bí mật, mà còn để hiểu cha. Và cứu thế giới khỏi thứ mà ông từng cảnh báo.


Sáng sớm hôm sau, Linh xếp hành lý, bỏ lại thành phố sau lưng. Trong túi áo, cô giữ bức thư và bản đồ da. Máy bay đưa cô đến Lào Cai. Từ đó, hành trình bắt đầu bằng xe máy, rồi đi bộ, rồi... một con đường không có trên bản đồ chính phủ, chỉ hiện lên khi đặt bản đồ cổ chồng lên ảnh vệ tinh.

Ở lưng chừng núi đá, trước cửa hang Ngọa Long phủ rêu và mây mù, Linh dừng lại.

Gió thổi mạnh.

Phía sau cô, một tiếng động nhỏ vang lên – tiếng lên đạn rất khẽ.

Giọng nam trầm, lạnh lẽo cất lên.

"Đứng im. Đưa bản đồ đây, nếu cô còn muốn sống."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.