Bóng tối nuốt trọn con đường nhỏ dẫn vào khu rừng Ngọa Long. Cái tên nghe như từ truyền thuyết, nhưng khi đứng trước cánh rừng um tùm rậm rạp, Linh cảm nhận rõ ràng: thứ đang chờ họ phía trong không chỉ là cây cối và đá núi.
Duy dẫn đường. Anh bước đi không gây tiếng động, đôi mắt không ngừng quét qua các hướng, phản xạ của một người đã quá quen sống giữa cái chết và rình rập. Linh theo sát phía sau, tay cầm đèn pin nhỏ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Cô chưa từng vào rừng sâu như thế này, chứ đừng nói đến việc lặn lội giữa rừng núi vùng biên đầy nguy hiểm.
Ánh sáng yếu ớt của mặt trời xuyên qua tán cây dày đặc, phủ xuống mặt đất như những vệt máu vàng. Cành lá rung rinh trên cao, phát ra âm thanh là lạ. Gió rừng thổi qua từng khe đá, mang theo mùi ẩm mốc và... thứ gì đó rất lạ – mùi của thời gian mục rữa.
"Đi cách tôi không quá ba bước," Duy nói khẽ. "Đất ở đây có nhiều bẫy tự nhiên."
Linh gật đầu. "Anh từng đến đây rồi?"
"Không," Duy đáp, mắt không rời mặt đất. "Nhưng tôi đã nghiên cứu địa hình vùng này mười năm trước. Có những điểm không xuất hiện trên bản đồ hiện đại."
Sau hơn một tiếng đồng hồ băng rừng, họ dừng lại trước một vách đá dựng đứng, phủ đầy dây leo. Duy rút dao, vạch đám lá rậm rạp. Một ký hiệu kỳ lạ hiện ra trên mặt đá – hình một phượng hoàng đang gục đầu, bao quanh là vòng tròn có ba đường rạch chéo.
"Dấu chỉ đầu tiên," Duy nói, tay chạm nhẹ lên biểu tượng. "Cha cô từng nói: ‘Khi phượng hoàng cúi đầu, mặt đất sẽ mở lối.’"
Linh bước tới, rút tấm bản đồ da, đặt lên ký hiệu. Cô xoay nhẹ, đúng theo hướng chỉ dẫn. Một tiếng "cạch" vang lên.
Vách đá rung nhẹ.
Một phiến đá lớn bên dưới chân họ trượt sang bên, lộ ra lối đi ngầm dẫn sâu vào lòng núi.
Không khí bỗng lạnh hơn hẳn.
Duy bật đèn pin lớn, chiếu xuống bên dưới. Cầu thang đá cũ kỹ, ẩm ướt, phủ rêu và tro bụi. Trên tường, những hình vẽ bằng than gợi cảnh chiến tranh, sinh tế, và... một sinh vật bay rực lửa, đang nuốt lấy linh hồn người.
"Cô còn muốn tiếp tục không?" Duy hỏi.
Linh đáp không chút do dự: "Tôi phải biết chuyện gì đã xảy ra với cha tôi."
Cả hai lần lượt bước xuống. Khi phiến đá đóng lại phía sau, tiếng ầm vang vọng cả hang, như thể họ vừa đóng lại cánh cửa ngăn cách với thế giới loài người.
Lối đi đưa họ đến một hang động lớn bên trong lòng núi. Những cột đá tự nhiên khổng lồ dựng đứng như trụ đền cổ. Giữa hang, một bàn thờ đá được dựng bằng những phiến đá đen kỳ dị, chính giữa đặt một viên ngọc đỏ rực, hình giọt máu, đang phát sáng mờ mờ như có lửa cháy bên trong.
Linh bước tới gần, tim đập mạnh.
"Cẩn thận!" Duy kéo cô lại. "Đó không phải vật trang trí. Đó là Ngọc Dẫn Huyết – thứ được cho là dẫn đường đến Điện Phượng Huyết. Nhưng cũng là bẫy."
Ngay lúc đó, một tiếng động vang lên từ phía sâu trong hang. Rào rào... như tiếng chân người lướt trên đá. Linh và Duy cùng rút vũ khí – cô cầm dao, anh chĩa súng.
Từ bóng tối, ba người đàn ông xuất hiện, mặc áo khoác đen, che gần kín mặt, tay cầm vũ khí – súng ngắn có ống giảm thanh.
"Chúng tôi đến đúng lúc," một trong số họ nói. "Cảm ơn vì đã dẫn đường đến tận đây."
Linh lùi lại, thì thầm: "Hắc Đằng?"
Duy gật nhẹ. "Đội trinh sát. Chúng không đi một mình."
Một trận giao tranh xảy ra gần như ngay lập tức.
Duy đẩy Linh nấp sau tảng đá, mở đòn tấn công với hai phát súng chính xác hạ gục hai tên. Tên còn lại lăn người ra sau bàn thờ, hét lớn bằng bộ đàm:
"Mục tiêu đã tiếp cận Ngọc Dẫn! Yêu cầu yểm trợ ngay!"
Duy gầm lên: "Phải rút thôi, Linh!"
Nhưng Linh lại nhìn chằm chằm vào viên ngọc đỏ. Nó phát sáng mạnh hơn, từng tia sáng đỏ như mạch máu lan ra khắp mặt đá. Trong tai cô vang lên một âm thanh lạ – không phải giọng người, mà như tiếng gọi từ linh hồn cổ đại.
Cô bước tới. Duy gào lên: “Linh! Dừng lại!”
Nhưng đã quá muộn. Khi bàn tay cô chạm vào viên ngọc, một luồng sáng đỏ bùng lên. Cả hang động rung chuyển.
ẦM!
Trần hang nứt toác. Đá rơi ào ào. Duy lao tới ôm lấy Linh, kéo cô lăn xuống một lối hẹp bên cạnh – vừa kịp lúc tảng đá lớn đè sập lối cũ.
Họ nằm thở dốc trong bóng tối, ngọn đèn pin văng ra xa, chập chờn rồi tắt lịm.
"Chúng ta bị kẹt..." Linh thì thào.
Duy bật một cây đèn pin dự phòng nhỏ.
"Không. Lối này... là một đường ngầm cổ khác. Không có trên bản đồ."
Anh nhìn về phía sâu hun hút trước mặt.
"Đây chính là Con Đường Phượng Hoàng mà cha cô đã nhắc đến."