Trên đỉnh Thiên Không Cung, trăng đỏ treo cao như một con mắt đang dõi nhìn thế gian. Gió từ cửu thiên thổi qua làm rung động hàng ngàn lá sen bạc, phản chiếu ánh sáng đỏ như máu. Ở giữa điện Vân Trì, Lạc Vân Dao quỳ gối trước bậc đá trắng, hai tay bị xích tiên trói chặt, gương mặt nàng trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, sâu như vực thẳm. “Vân Dao, ngươi biết tội chưa?” – giọng nói vang vọng khắp cung điện, trầm tĩnh mà đầy sát khí. Đó là Diệp Trạm – Thượng Thần cai quản mười hai cõi, người từng là tri kỷ của nàng, người từng thề sẽ bảo vệ nàng suốt vạn kiếp. Hắn mặc trường bào trắng, mái tóc đen buộc cao, ánh mắt dửng dưng nhìn xuống, như thể chưa từng quen biết. “Tội?” – Vân Dao khẽ bật cười, nụ cười mang theo vị máu. “Tội của ta là dám yêu ngươi, hay là tội dám nhìn thấy điều các ngươi muốn che giấu?” Diệp Trạm không đáp. Hắn giơ tay, ánh sáng vàng hiện lên, hóa thành trường kiếm Thần Uy. Một đường kiếm lạnh lẽo, lướt qua cổ nàng, mảnh băng rơi xuống, nhưng máu chưa chảy. “Ngươi cấu kết Ma tộc, mưu phản Thiên giới. Nay thiên đạo định tội, Vân Dao, hồn ngươi phải bị phong ấn dưới Huyết Ảnh Đài, vĩnh bất siêu sinh.” Mỗi chữ hắn nói ra, như một lưỡi dao cứa vào tim nàng. Vân Dao nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ hỏi: “Nếu ta nói rằng Ma tộc không phản, chỉ cầu sinh tồn, rằng chính Thiên giới mới là kẻ gieo họa, ngươi có tin chăng?” Diệp Trạm im lặng, đôi mắt lóe sáng một thoáng dao động, nhưng rồi tắt ngấm như tro tàn. “Thiên giới không cần kẻ thương hại địch nhân.” Hắn đâm kiếm xuyên qua linh đài của nàng. Khoảnh khắc ấy, tiếng thét câm lặng vang vọng trong tâm trí Vân Dao. Linh hồn nàng bị xé nát, ánh sáng tan rã, cơ thể rơi khỏi đài tế. Gió cuộn lên thành lốc xoáy máu, mang theo vô số cánh hoa đào đỏ rực, cuốn thân nàng rơi xuống nhân gian.
Khi nàng mở mắt, mọi thứ chìm trong mùi thuốc thảo hăng hắc. Trần nhà thấp, ánh sáng yếu ớt từ cây đèn dầu rọi lên một khuôn mặt xa lạ trong gương đồng – đôi mắt to đen láy, gương mặt nhợt nhạt, thân thể gầy yếu. “Đây… là đâu?” Vân Dao – hay đúng hơn là người từng là nàng – cố gắng ngồi dậy. Trong đầu, ký ức vụn vỡ đan xen. Một giọng nói trong tâm vang lên: “Tô Nguyệt Ly, con của phi tần bị tru di, sống sót sau vụ hỏa hoạn mười năm trước. Ngươi đã tỉnh.” Nàng chợt hiểu, mình đã đoạt xác, linh hồn tiên giới nhập vào thân xác công nữ bị ruồng bỏ. Bên ngoài, tiếng cung nữ xì xào: “Con của kẻ phản nghịch còn sống, thật là điềm gở.” “Hừ, để xem nó sống được bao lâu. Hoàng hậu đã dặn, người này chỉ được ở ở Tây Tẩm Viện – chỗ hoang lạnh nhất trong cung.” Những lời ấy như kim châm, nhưng Vân Dao không để tâm. Nàng đã từng nghe vô số lời nguyền rủa ở tiên giới, nhưng giờ đây, chỉ có một thứ khiến nàng còn tồn tại: thù hận.
Đêm thứ ba sau khi tỉnh lại, Vân Dao lặng lẽ bước ra khỏi tẩm điện. Bầu trời phủ đầy mây, ánh trăng như bị che khuất. Trong hồ sen khô cạn, nàng tìm thấy một mảnh gương vỡ. Khi ánh trăng soi vào, bóng nàng hiện lên với đôi mắt khác – ánh nhìn của Thánh nữ tiên giới, không phải công nữ phàm trần. “Nếu Thiên giới muốn ta diệt, ta sẽ bắt đầu từ nhân gian này mà trả nợ.” Nàng bắt đầu luyện lại hơi thở linh khí. Dù thân thể yếu đuối, nhưng trong tâm mạch vẫn còn chút tàn lực của Linh đài cũ. Nàng dùng máu của chính mình hòa vào cánh hoa đào khô, niệm pháp chú cổ, và lần đầu tiên sau ngàn năm, hoa đào nở trong đêm. Hương hoa lan tỏa, ánh sáng đỏ chiếu rọi, khiến cả Tây Viện rúng động. Một lão thái giám già trong cung nghe tin, vội đến xem, trông thấy cảnh tượng lạ, khom người nói: “Công nữ Tô, đêm khuya ngươi làm gì thế?” Nàng quay lại, đôi mắt đỏ rực như máu, nụ cười nhạt: “Trồng hoa, để nhớ người đã chết.”
Tin tức ấy nhanh chóng truyền đến hậu cung. Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ, ra lệnh cho người giám sát Nguyệt Ly, nhưng đồng thời lại tò mò: “Một công nữ bị hỏa hoạn vẫn sống sót, nay lại khiến hoa nở trong mùa đông, thật kỳ quái.” Nàng cho gọi Nguyệt Ly đến yết kiến. Trước mặt Hoàng hậu, Vân Dao (trong thân Tô Nguyệt Ly) quỳ gối, dáng vẻ nhu mì, giọng nói dịu dàng: “Nô tỳ chỉ mong được phụng sự trong cung, chẳng dám phạm điều cấm.” Hoàng hậu nhìn nàng thật lâu, ánh mắt lạnh: “Ngươi có đôi mắt rất giống một người.” “Người nào, nương nương?” “Một người đã chết từ mười năm trước.” Câu nói ấy khiến Vân Dao thoáng rùng mình. Có phải thân xác này vốn dĩ cũng dính líu đến một âm mưu chồng chất máu tanh?
Sau buổi yết kiến, nàng trở về tẩm viện, thắp hương trước gương đồng. Hình bóng trong gương mờ dần, hiện lên khuôn mặt Diệp Trạm – gương mặt nàng vừa hận vừa thương. “Ngươi nghĩ phong ấn ta là hết sao? Ta sẽ từng bước lấy lại từng mảnh linh hồn.” Nàng cắn đầu ngón tay, máu nhỏ xuống hương lửa. Ánh sáng đỏ lóe lên, một ký ức cũ tràn về – tiếng cười của Ma Chủ, câu nói của hắn: “Khi Huyết Nguyệt mở ra lần nữa, hoa đào máu sẽ nở, báo hiệu linh hồn ngươi thức tỉnh.” Nàng hiểu, vận mệnh chưa kết thúc. Kiếp này, nàng sẽ không làm tiên nhân thanh khiết nữa. Nàng sẽ làm quỷ, làm hoa máu mọc giữa điện vàng, để máu kẻ thù rửa sạch oan nghiệt của chính mình.
Ngày hôm sau, trong cung có tiệc xuân. Các phi tần tụ họp tại điện Lưu Ly. Tô Nguyệt Ly bị ép đến hầu trà. Trong tiếng cười nói rộn ràng, một phi tần trẻ tên Tư Mẫn cố tình vấp ngã, làm đổ chén rượu lên váy của Nguyệt Ly. “Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Nhưng giọng nói chứa đầy khinh bỉ. Những tiếng cười lan ra. Nàng cúi đầu, lau vạt áo, không nói gì. Khi tiệc tan, Tư Mẫn bước ra khỏi điện, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, chân lảo đảo ngã xuống hồ. Người ta vớt lên, chỉ thấy đôi môi nàng tím ngắt, trên cổ in hình hoa đào đỏ thẫm. Không ai biết, ngay khoảnh khắc đó, trong Tây Viện, Tô Nguyệt Ly đang đứng trước gương, môi khẽ mỉm cười, máu ở đầu ngón tay tan biến vào không khí. “Một mạng… trả cho một giọt lệ.”
Đêm ấy, trăng lại đỏ. Trong bóng tối, những cánh hoa đào rơi xuống, hòa vào dòng máu chảy từ bàn tay nàng. Vân Dao cảm nhận được linh lực đang dần trở lại, từng chút một. Phía xa, trên Thiên giới, Diệp Trạm bỗng mở mắt giữa điện Thần Uy. Gió xoáy qua, làm đèn nến chao đảo. “Nàng… vẫn còn sống sao?” Hắn siết chặt thanh kiếm, nhưng trong ánh mắt không còn sự bình thản của Thượng Thần, mà là một nỗi sợ mơ hồ. Hắn biết, khi Huyết Nguyệt lần nữa rực sáng, đó cũng là ngày oan hồn từ phàm giới sẽ tìm đường quay lại. Và lần này, nàng sẽ không còn là Lạc Vân Dao, tiên quan thuần khiết, mà là Huyết Hoa Đài Chủ, kẻ báo ứng cho cả trời và đất.
Bên dưới nhân gian, tiếng chuông cung vang lên giữa đêm. Một triều đại mới đang dấy động, âm mưu hậu cung dần hé mở, và trong bóng tối, một nữ tử với ánh mắt đỏ máu khẽ mỉm cười, gieo xuống hạt giống của số phận.