Gió đêm thổi qua hoàng cung như tiếng thở dài của những linh hồn không ngủ yên. Ánh trăng đổ xuống mặt hồ Lưu Ly, nơi từng là chốn hẹn hò của những kẻ quyền quý. Bây giờ, mặt nước ấy phản chiếu một màu đỏ nhàn nhạt, như thể ai đó vừa hòa máu vào trong. Trong Tây Viện, Tô Nguyệt Ly ngồi bên bàn gỗ cổ, mùi trầm hương lặng lẽ lan tỏa. Nàng mở cuộn lụa cũ mà mình tìm thấy trong chiếc hộp đồng đã khóa kín suốt mười năm — dòng chữ cổ uốn lượn, nửa tiên văn, nửa ma văn, chỉ những kẻ từng tu luyện ở cõi trên mới hiểu được. Huyết Linh Tâm Pháp – dùng máu dẫn linh, lấy oán làm pháp, lấy khổ làm đạo, nghịch thiên mà sinh. Vân Dao khẽ nhắm mắt. Nàng biết rõ con đường này đồng nghĩa với việc linh hồn bị mài mòn từng chút, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. “Nếu muốn sống, phải chấp nhận thành ma.”
Một giọt máu từ đầu ngón tay rơi xuống trang giấy, lập tức bốc cháy trong ánh đỏ. Ánh sáng phản chiếu lên gương mặt nàng, lộ rõ vết bớt đỏ trên trán đang dần hiện lại — dấu ấn của Thánh nữ Thiên Giới. Trong khoảnh khắc, linh lực chảy qua mạch, đau đớn đến mức cơ thể nàng run rẩy. Từ ngoài cửa sổ, tiếng chim đêm cất lên rợn người, rồi im bặt. Hàng chục con đom đóm tụ lại quanh nàng, ánh sáng của chúng hòa vào sắc đỏ, tạo thành một đóa hoa máu đang nở. Huyết Linh Tâm Pháp đã khởi động. Từ hôm ấy, mỗi đêm trăng tròn, nàng đều luyện pháp trong im lặng, lấy hận làm nguồn sinh lực.
Hoàng hậu bắt đầu để ý. Cung nhân báo rằng ở Tây Viện thường có ánh sáng đỏ kỳ dị. Thái giám lão thành từng đi qua đó nửa đêm, về sau trở nên ngớ ngẩn, chỉ lẩm bẩm: “Hoa… hoa cười với ta.” Tin đồn lan nhanh, người trong hậu cung không ai dám đến gần. Vân Dao lấy đó làm bình phong, sống yên trong góc tối. Nhưng trong bóng tối ấy, nàng không hề cô độc. Một đêm nọ, khi nàng đang tĩnh tọa, một cơn gió lạ thổi qua, và từ giữa luồng sáng đỏ, một linh ảnh xuất hiện. Đó là một thiếu nữ áo lam, tóc dài bay nhẹ, gương mặt giống nàng như đúc, chỉ khác là đôi mắt trong suốt như pha lê. “Ngươi là ai?” Vân Dao hỏi. Linh ảnh khẽ cười: “Ta là phần hồn bị chặt khỏi linh đài của ngươi – phần nhân từ mà ngươi đã đánh mất.”
Vân Dao im lặng nhìn bóng mình, đôi mắt lạnh lẽo dần tan. “Nhân từ không cứu được ai.” Linh ảnh đáp nhẹ: “Nhưng không có nó, ngươi sẽ thành quỷ thật sự.” Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí nàng, như một tiếng vọng xa xôi của chính mình. Nhưng chỉ một khắc sau, nàng lạnh giọng: “Ta thà làm quỷ có thể giết được kẻ phản bội, còn hơn làm tiên nhân chỉ biết khóc.” Linh ảnh mỉm cười buồn, rồi tan biến vào hư không. Nàng mở mắt, trong tay đã có thêm một đoản kiếm nhỏ — thứ vũ khí được rèn từ chính linh hồn mình, gọi là Huyết Ảnh.
Ngày hôm sau, trong cung tổ chức lễ cầu an, hoàng đế sai toàn bộ phi tần đến dự. Tô Nguyệt Ly cũng bị triệu. Nàng khoác trên mình bộ váy màu xám tro, không châu ngọc, không trang sức. Nhưng khi nàng bước vào điện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng. Dưới ánh nến, gương mặt nàng như phủ một lớp sương, khiến người ta vừa muốn nhìn gần, vừa sợ hãi. Hoàng hậu khẽ cau mày, song vẫn mỉm cười giả tạo: “Công nữ Tô, nghe nói ngươi có chút hiểu biết y đạo, hôm nay trong cung có người trúng phong hàn, ngươi thử xem thế nào.” Nàng hiểu đây là thử thách. Nếu cứu được, sẽ được tin dùng; nếu thất bại, sẽ bị phán là tà thuật.
Nguyệt Ly cúi đầu: “Thần nữ tuân lệnh.” Nàng tiến đến gần một cung tỳ đang co giật, trên người toát ra mùi tanh lạ. Ánh mắt nàng khẽ đổi, nhận ra đây không phải bệnh thường, mà là trúng tà khí. Một loại cổ độc chỉ có ở Ma giới. Nàng đặt tay lên cổ tay người bệnh, cảm nhận dòng linh khí đen cuộn. “Đưa cho ta một bát nước ấm và kim châm.” Hoàng hậu nheo mắt: “Ngươi biết y thuật sao?” “Biết, vì từng học từ người đã chết.” Câu trả lời khiến mọi người rợn tóc gáy. Nàng đâm kim vào huyệt đạo, đọc chú trong đầu. Khi rút kim ra, máu đen phụt ra ngoài, nhỏ xuống sàn, tạo thành hình hoa đào. Người bệnh tỉnh dậy, hơi thở dần ổn định. Không ai nói được lời nào.
Hoàng hậu cười nhẹ, giọng lạnh: “Giỏi lắm. Xem ra cung này quả có người tài.” Nhưng đằng sau nụ cười đó là sự nghi kỵ. Từ hôm ấy, Nguyệt Ly được ban cho vị trí nữ y trong cung, có thể ra vào các điện để “chăm sóc sức khỏe cho phi tần”. Chính điều này mở đường cho nàng len lỏi khắp hậu cung, thu thập tin tức và tìm hiểu cái chết của thân xác này — Tô Nguyệt Ly thật sự là ai, và tại sao lại bị thiêu sống năm xưa.
Một đêm, khi đang lật giở hồ sơ trong thư phòng của thái y viện, nàng phát hiện một bức tấu chương bị che giấu: “Phi tần Tô Thị bị xử tử vì mưu phản, cùng con gái nhỏ bị thiêu theo lệnh của… Hoàng hậu.” Bàn tay nàng run lên. Nàng hiểu, kiếp này không chỉ mang thù của tiên giới, mà còn là mối hận nhân gian. Máu cũ chưa khô, máu mới lại phải đổ.
Khi nàng quay lại Tây Viện, trên bàn đã có một phong thư không người gửi. Giấy không mùi, chữ viết thanh thoát: “Nếu muốn biết chân tướng Thiên Giới, hãy đến hồ Bích Thủy vào đêm mười sáu.” Dưới cùng có một ký hiệu hình cánh hoa đỏ — dấu ấn của Ma Tộc. Nàng nắm chặt tờ giấy, tim đập mạnh. Phải chăng ai đó biết thân phận thật của nàng?
Đêm mười sáu, nàng lặng lẽ rời cung, men theo hành lang đá. Trăng treo cao, mây trôi hững hờ, bóng nàng trải dài trên nền gạch. Khi đến hồ Bích Thủy, gió thổi qua làm mặt nước gợn sóng. Giữa hồ, một bóng người mặc áo đen đứng lặng, tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như lửa. “Ngươi là ai?” – nàng hỏi. “Kẻ từng chết cùng ngươi.” Hắn bước đến gần, giọng nói trầm ấm mà lạ lùng quen thuộc. “Ngươi… là Ma Chủ?” Hắn mỉm cười: “Tên ta đã bị Thiên Giới xóa bỏ. Nhưng ngươi có thể gọi ta là Kỳ Vô Huyết. Ta đến để nhắc ngươi: Diệp Trạm không phải kẻ duy nhất phản bội.”
Nguyệt Ly lùi nửa bước, ánh mắt như lưỡi dao: “Ngươi muốn gì?” “Ta muốn trả lại trí nhớ cho ngươi, nhưng đổi lại, ngươi phải giúp ta phá phong ấn Huyết Ảnh Đài.” Hắn giơ tay, chạm nhẹ lên trán nàng. Linh lực tràn vào, hàng loạt ký ức tràn ngập: hình ảnh Thiên Cung rực sáng, nàng quỳ dưới đài, Diệp Trạm nắm kiếm đâm xuống, và phía sau hắn — chính là Hoàng hậu nhân gian, người từng là tiên quan phản đồ đầu thai xuống phàm giới để giám sát phong ấn. Tất cả đan xen thành cơn ác mộng. Nàng thét lên, máu từ khóe miệng rơi xuống, hòa vào nước hồ, biến mặt nước thành màu đỏ thẫm.
Kỳ Vô Huyết nhìn nàng, ánh mắt nửa thương xót, nửa tàn nhẫn: “Giờ ngươi đã hiểu vì sao Thiên Giới muốn ngươi chết. Ngươi là mảnh phong ấn cuối cùng, chỉ cần ngươi sống, Ma Thần không thể thức tỉnh. Nhưng nếu ngươi chết, cả trời lẫn đất đều sụp đổ.” Nàng cười khẽ, giọng khàn đặc: “Thì để chúng cùng sụp đổ.”
Trong khoảnh khắc đó, gió cuộn lên thành lốc, hoa đào đỏ rơi xuống như mưa máu. Giữa ánh trăng, Tô Nguyệt Ly mở mắt – đôi mắt đỏ rực, chứa trong đó là hận thù ngàn kiếp. Phía xa, trong điện Thần Uy, Diệp Trạm giật mình, cảm nhận linh lực cũ dội về. Một giọt máu rơi từ kiếm hắn, rơi xuống nền đá trắng. “Nàng đã tỉnh rồi.”
Trên nhân gian, một đóa Huyết Hoa đầu tiên nở rộ giữa cung vàng, báo hiệu sự thức tỉnh của một lời nguyền vạn năm.