Trăng treo lơ lửng giữa trời, mảnh như lưỡi dao mài sắc, ánh sáng lạnh phủ lên cả thôn Hắc Thủy như tấm vải tang khổng lồ.
Cả thôn đã ngủ, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng chó tru vọng về từ cuối làng, và tiếng bước chân khẽ khàng của một thiếu niên đang len lỏi qua những lối đất ẩm ướt. Lăng Hạo năm nay mười lăm tuổi, người gầy, tóc đen dài, đôi mắt khác màu – một bên xám bạc, một bên đỏ thẫm như máu đông.
Cái nhìn ấy khiến người ta không dám đối diện. Ai trong làng cũng gọi hắn là “đứa trẻ bị quỷ ám”, là “điềm gở của trời đất”. Hắn không nói gì, chỉ cười nhạt.
Từ ngày sinh ra, trên ngực trái của hắn đã có một vết ấn hình ngọn đèn đỏ. Mỗi khi trăng tròn, ấn ấy sáng lên yếu ớt như tim lửa. Mẹ hắn – người phụ nữ duy nhất dám ôm hắn vào lòng – đã chết vì bệnh lạ năm hắn tám tuổi. Từ đó, hắn sống một mình, trong căn nhà tranh ở rìa thôn, nơi giáp ranh với rừng Tịch Mộc – vùng cấm địa mà không ai dám bước chân vào.
Đêm nay, hắn không ngủ được. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác kỳ lạ – như có thứ gì đang gọi hắn từ sâu trong rừng. Hắn bước đi, tay cầm ngọn đuốc nhỏ, bóng đổ dài lên nền đất nứt nẻ.
Mỗi bước chân, gió lạnh lại quất vào mặt. Khi vừa đến bìa rừng, một cơn gió mạnh thổi tắt ngọn đuốc. Trong bóng tối, đôi mắt hắn phát sáng lạ thường – ánh đỏ pha lẫn bạc, như hai linh hồn giao nhau.
Một tiếng hú rền vang, đất rung lên nhẹ. Lăng Hạo quay đầu, thấy ở giữa rừng có ánh sáng đỏ mờ phát ra, giống hệt vết ấn trên ngực hắn. Không kìm được, hắn bước sâu vào.
Mỗi bước đi, tiếng tim đập càng dồn dập, như có thứ gì đó trong máu hắn đang tỉnh giấc.
Khi đến giữa rừng, hắn thấy một cái hố sâu, dưới đáy là một chiếc đèn đồng cũ kỹ, chạm khắc hình rồng uốn lượn. Ánh sáng đỏ rực tỏa ra từ tim đèn. Bị thôi thúc bởi thứ gì đó, hắn đưa tay chạm vào.
Ngay khoảnh khắc ấy, lửa đỏ bùng lên, cuộn lấy hắn. Tiếng gió hóa thành tiếng rít của hàng ngàn linh hồn, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gọi tên hắn. “Lăng Hạo... con của máu...”
Toàn thân hắn run lên. Vết ấn trên ngực cháy sáng dữ dội, rồi một dòng năng lượng tràn vào người. Hắn cảm giác như máu đang sôi, như cơ thể không còn thuộc về mình nữa.
Hình ảnh chớp nhoáng lóe lên trong đầu: chiến trường đầy máu, bóng người áo đỏ đứng giữa thiên quân vạn mã, giơ cao ngọn đèn đỏ rực, hét vang một câu: “Đăng Thiên bất diệt, thiên đạo phải khuất!”
Một tia sét xé toạc bầu trời. Mắt Lăng Hạo tối sầm. Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Hắn nằm giữa bãi đất cháy đen, chiếc đèn đồng biến mất, chỉ còn lại vết ấn trên ngực đang nhấp nháy yếu ớt như than sắp tàn.
Hắn lê bước về làng, lòng mơ hồ. Nhưng khi vừa đến đầu thôn, một mùi tanh nồng xộc vào mũi.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng: cả thôn Hắc Thủy biến thành địa ngục. Xác người nằm la liệt, máu nhuộm đỏ đất, những mái nhà sập đổ, khói vẫn còn bốc lên âm ỉ. Những khuôn mặt quen thuộc — ông lão bán thuốc, chị hàng cá, đứa trẻ hàng xóm — giờ chỉ còn là thi thể lạnh cứng.
“Không... không thể nào...” – hắn lẩm bẩm, chân khuỵu xuống.
Ngay khi ấy, một tiếng gầm vang lên. Từ cuối thôn, một sinh vật khổng lồ trườn ra — thân dài như rắn, đầu người, mắt đỏ như than hồng, toàn thân phủ vảy đen. Nó há miệng, khạc ra ngọn lửa tím dữ dội. Lăng Hạo lùi lại, lấy cành củi làm vũ khí, vô ích. Lửa nuốt chửng mọi thứ.
Trong tuyệt vọng, vết ấn trên ngực hắn lại sáng lên, mạnh hơn trước. Máu hắn sôi trào, một luồng khí đỏ bốc lên quanh người. Con quái vật gầm rống, dường như bị thứ gì đó kiềm hãm. Từ trong ánh sáng đỏ, một bàn tay ảo ảnh xuất hiện, nắm chặt lấy đầu quái vật, bóp nát nó thành tro bụi. Tất cả diễn ra trong vài hơi thở.
Khi ánh sáng tắt, Lăng Hạo ngã quỵ, hơi thở yếu ớt. Giữa mảnh đất cháy đen, hắn nhìn quanh – không còn ai sống sót.
Một bóng người khoác áo xám xuất hiện, khuôn mặt giấu sau lớp vải, giọng nói vang trầm: “Ngươi... quả nhiên là người thừa kế của Huyết Ảnh Đăng Thiên.”
Lăng Hạo ngẩng đầu, mắt đỏ hoe: “Ngươi là ai?”
“Kẻ đưa ngươi rời khỏi nơi này, nếu ngươi muốn sống.”
Không còn lựa chọn, hắn gật đầu. Người kia vung tay, mở ra một cánh cửa ánh sáng. Cả hai biến mất, để lại thôn Hắc Thủy tan thành tro.
Trước khi ngất đi, trong cơn mê man, Lăng Hạo nghe thấy tiếng thì thầm trong đầu, như giọng nói của chính vết ấn trên ngực:
“Máu đã được thức tỉnh... Đèn sẽ lại cháy... Thiên đạo sẽ lại run rẩy...”
Khi hắn mở mắt lần nữa, đã ở trong một căn điện rộng lớn, đèn lồng treo cao, ánh sáng mờ ảo. Một dòng chữ khắc trên vách đá: Thiên Linh Tông – Ngoại Môn Đệ Tử Viện.
Từ giây phút ấy, số mệnh của hắn – và cả ba giới tiên, nhân, ma – bắt đầu thay đổi.