huyết ảnh đăng thiên

Chương 2: Nơi Ánh Sáng Không Chiếu Tới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời Thiên Linh Tông mỗi sáng đều xanh ngắt, tầng mây cuộn tròn như những dải lụa trắng vắt qua sườn núi. Tiếng chuông vang lên từ đại điện báo hiệu giờ tu luyện, tiếng mõ hòa cùng tiếng hạc kêu xa xăm, tưởng như chốn thần tiên tách biệt trần gian.

Lăng Hạo khoác áo vải thô, lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng nhỏ ở góc viện. Ánh sáng chiếu lên mái tóc đen của hắn, làm đôi mắt hai màu càng thêm lạ lẫm. Ngoại môn đệ tử đi qua đều liếc nhìn, rồi quay đi, không ai bắt chuyện. Trong mắt họ, hắn chỉ là kẻ phế linh căn, may mắn được nhận vào tông môn vì lòng thương hại của trưởng lão nào đó.

Hắn không bận tâm. Hắn đã quen với ánh nhìn ấy từ khi sinh ra. Chỉ khác là nơi đây, sự khinh miệt được gói trong vẻ lịch sự của tiên nhân. Hắn ngồi xuống bãi cỏ sau núi, khoanh chân, hít sâu. Linh khí trong không gian như sương, nhẹ nhàng nhưng khó nắm bắt. Hắn cố gắng dẫn nó vào cơ thể, nhưng dòng khí đỏ bên trong luôn cản trở, khiến linh lực tan vỡ trước khi nhập thể.

Mồ hôi rịn ra, máu rỉ nơi môi. Hắn mở mắt, thở dài.

“Ngươi lại thất bại nữa à, phế linh căn.” – giọng cười châm chọc vang lên.

Ba thanh niên mặc áo lam tiến lại, dẫn đầu là Triệu Kỳ, đệ tử xuất sắc nhất ngoại môn. Khuôn mặt hắn tuấn tú, khóe môi nhếch lên kiêu ngạo. “Ta đã nói rồi, linh căn của ngươi bị phế, tu bao nhiêu cũng vô ích. Sao không tự rời đi cho rồi?”

Lăng Hạo không đáp, chỉ cúi đầu lau máu ở miệng.

Triệu Kỳ bước lại gần, đá nhẹ vào bình linh thạch nhỏ trước mặt hắn, hạt linh thạch văng tung tóe. “Thứ này giữ làm gì? Người như ngươi, hấp thu linh khí chẳng khác gì nuốt tro.”

Hắn giơ tay ngăn lại, giọng lạnh: “Đừng động vào đồ của ta.”

“Ồ, còn dám lên tiếng?” Triệu Kỳ cười khẩy, bàn tay lóe sáng, linh lực tụ thành quầng lam.

Một tia khí đỏ vụt qua. Triệu Kỳ lùi lại, mắt mở to. Lăng Hạo đứng thẳng, ánh mắt lạnh băng. Quầng khí đỏ quanh hắn chỉ tồn tại thoáng chốc rồi biến mất, như bóng máu.

“Ngươi... ngươi dùng huyết khí?” – một đệ tử khác lắp bắp.

Triệu Kỳ nhíu mày. “Thứ tà môn. Dám phạm điều cấm ở Thiên Linh Tông, ngươi chán sống rồi.”

Hắn toan ra tay, nhưng từ xa vang lên tiếng quát: “Dừng tay!”

Một nữ đệ tử mặc áo trắng phi tới, dáng người mảnh mai, gương mặt như tuyết. Đôi mắt trong veo, linh khí quanh người trong suốt như băng. Nàng đáp xuống giữa họ, lạnh lùng nói: “Triệu sư huynh, đây là khu vực tu luyện, không được động thủ.”

Triệu Kỳ cười gượng: “Tô sư muội, ta chỉ muốn dạy hắn chút lễ phép.”

Nàng liếc Lăng Hạo, ánh nhìn thoáng lạ. “Ngươi không cần. Ở Thiên Linh Tông, ai có thiên phú đều được tôn trọng, ai không có... cũng không ai có quyền nhục mạ.”

Triệu Kỳ nghiến răng, hừ lạnh, rồi bỏ đi. Hai người kia theo sau.

Lăng Hạo nhìn nữ tử trước mặt, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Tô Dao.” – nàng đáp, giọng trong như nước suối. “Tên ta là Tô Dao. Ngươi nên tránh đụng chạm với Triệu Kỳ, hắn là cháu trưởng lão, tính khí kiêu căng.”

“Ta nhớ rồi.”

Nàng gật nhẹ, định quay đi, nhưng đôi mắt chợt dừng ở ngực áo hắn – nơi vết ấn đỏ hiện lên mờ mờ qua lớp vải. “Vết đó... là gì vậy?”

Lăng Hạo khẽ kéo cổ áo che lại. “Chỉ là sẹo cũ.”

Tô Dao nhìn hắn một lúc, rồi quay người. “Hy vọng ngươi biết mình đang giữ thứ gì.”

Khi nàng đi khuất, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Lúc ấy, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng – ánh sáng quanh nàng khiến hắn nhớ đến những giấc mộng mình từng thấy: một người con gái mặc áo trắng đứng dưới biển máu, đưa tay ra cho hắn nắm.

Tối đó, trong căn phòng nhỏ, hắn ngồi thiền. Giọng nói trong đầu lại vang lên – trầm và xa xăm.

“Ngươi vẫn còn sợ ánh sáng à, Lăng Hạo?”

“Ta không sợ.”

“Vậy tại sao ngươi nén sức mạnh lại? Ngươi có biết chỉ cần thả lỏng, huyết khí của ngươi có thể nuốt trọn linh khí xung quanh không?”

“Ta không muốn thành quái vật.”

Giọng nói bật cười lạnh: “Ngươi đã là một nửa quái vật rồi.”

Lăng Hạo siết tay. “Nếu ta phải dựa vào máu để sống, thì sức mạnh đó phải thuộc về ta, không phải kẻ khác.”

Giữa đêm, hắn mở cửa, ra bãi đất sau núi. Trăng treo giữa trời, gió rít qua lá. Hắn ngồi xuống, rút dao nhỏ, rạch một đường ở lòng bàn tay. Máu đỏ nhỏ xuống đất, tan thành khói. Hắn nhắm mắt, vận công. Linh khí quanh núi bắt đầu dao động. Sương mờ hóa thành xoáy, nhập vào cơ thể hắn.

Toàn thân nóng rực, huyết mạch sôi lên. Hắn cắn răng, cố kiểm soát. Trong đầu hiện ra hàng loạt hình ảnh mờ ảo: biển lửa, ngọn đèn khổng lồ, bóng người áo đỏ nhìn hắn cười.

Đột nhiên, một luồng linh khí thuần âm lao đến, đập tan xoáy khí. Một bóng áo trắng đáp xuống – Tô Dao.

“Ngươi điên rồi! Ngươi đang luyện huyết pháp cấm!”

Lăng Hạo mở mắt, thở gấp. “Ta chỉ muốn sống... chỉ muốn mạnh hơn.”

“Bằng cách tự thiêu linh căn ư?!” – nàng hét. “Nếu còn tiếp tục, ngươi sẽ bị phản phệ, vỡ đan điền mà chết!”

Hắn im lặng.

Tô Dao nhìn vết máu loang trên đất, khẽ thở dài. “Ngươi không hiểu đâu. Thiên Linh Tông có quy tắc. Pháp huyết đạo bị cấm vì từng khiến cả tông diệt. Nếu bị phát hiện, ngươi không thoát được.”

“Ta biết.” – hắn đáp.

“Vậy sao vẫn làm?”

Lăng Hạo ngẩng lên, ánh mắt đỏ ánh. “Vì ta không còn đường lui.”

Nàng nhìn hắn rất lâu. Gió thổi tung tóc, ánh trăng nhuộm trắng khuôn mặt hai người. Cuối cùng, Tô Dao nói nhỏ: “Nếu ngươi còn muốn sống, hãy đến Cửu Linh Trì sáng mai. Ta có thể giúp ngươi ổn định linh mạch, chỉ một lần thôi.”

Sáng hôm sau, Lăng Hạo đến Cửu Linh Trì – hồ nước nằm giữa núi, quanh năm tỏa linh khí dày đặc. Tô Dao đã chờ sẵn. Nàng bảo hắn ngồi xuống trung tâm, dùng pháp ấn điều hòa khí huyết. Linh lực thuần âm của nàng như dòng nước mát chảy vào huyết mạch hắn, xoa dịu cơn sôi trong người.

Nhưng đột nhiên, vết ấn trên ngực hắn sáng bừng, hút lấy linh khí của nàng. Ánh sáng đỏ bùng lên dữ dội, xoáy thành cột máu khổng lồ. Tô Dao kêu khẽ, bị hất văng, phun máu.

Lăng Hạo hoảng hốt, lao đến đỡ.

“Ta... ta không cố ý...”

Nàng thở gấp, nhìn hắn, giọng yếu ớt: “Huyết khí của ngươi... có ý thức riêng... Nó đang... chiếm lấy ngươi...”

Ánh sáng đỏ bủa quanh, trong đó hiện ra hình bóng mờ mịt – người áo đỏ lần nữa xuất hiện, bàn tay đặt lên vai hắn.

“Ngươi sợ sao? Đây là bản ngươi.”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lăng Hạo hét lên, vận toàn lực chống cự. Hai nguồn linh khí đỏ và trắng va chạm, nổ tung như sấm. Cả hồ nước dậy sóng, linh khí trong thiên địa chao đảo. Trưởng lão trong tông cảm nhận dị tượng, lập tức phi thân tới.

Khi họ đến nơi, chỉ còn thấy Tô Dao nằm ngất, còn Lăng Hạo quỳ giữa đất, toàn thân phủ máu, đôi mắt hai màu rực sáng. Bầu trời trên đầu bị nhuộm đỏ, hình ngọn đèn khổng lồ ẩn hiện trong mây.

Một trưởng lão quát lớn: “Yêu nghiệt phương nào dám nhiễu tông ta!”

Hắn giơ tay, đánh xuống một chưởng.

Lăng Hạo ngẩng lên, ánh mắt vô hồn, nhưng khi chưởng ập đến, một lớp huyết ảnh tự động bao bọc hắn, nuốt trọn đòn đánh, rồi phản ngược lại. Trưởng lão bị hất văng, ho sặc máu.

“Là huyết đạo! Hắn tu huyết đạo!”

Cả tông náo loạn. Đệ tử kéo tới bao vây. Hắn lảo đảo ôm đầu, cố gắng kiểm soát luồng khí điên cuồng. Trong đầu, giọng nói quen thuộc lại vang:

“Thả ra đi, Lăng Hạo. Chỉ cần một lần thôi, ngươi sẽ không bao giờ yếu đuối nữa.”

“Im đi!” – hắn gào. “Ta không muốn giết ai!”

“Thế thì ngươi sẽ chết.”

Hắn khuỵu xuống, máu chảy từ mắt, miệng, tai. Trong khoảnh khắc cận kề hủy diệt, một giọt nước rơi xuống trán – linh khí của Tô Dao, vừa tỉnh dậy, đặt tay lên vai hắn.

“Ngươi còn nợ ta một lần. Đừng để ta chết vô ích.”

Lời nói ấy như sợi dây neo kéo hắn về. Ánh sáng đỏ chợt thu lại, biến thành vầng mờ yếu ớt. Hắn ngất lịm. Khi mở mắt, đã thấy mình bị giam trong ngục tông. Trước mặt là trưởng lão áo lam, ánh mắt nghiêm nghị.

“Lăng Hạo, ngươi tu tà công, gây loạn linh khí, suýt khiến tông môn tổn thương. Theo luật, phải phế linh căn trục xuất.”

Hắn im lặng, mắt trũng sâu.

Tô Dao quỳ bên cạnh, nói: “Xin tha cho hắn. Hắn không cố ý, chỉ bị phản khí.”

“Ngươi dám cầu tình cho kẻ tu huyết đạo?”

“Ta chịu mọi tội thay.” – nàng nói kiên quyết.

Trưởng lão nhìn nàng rất lâu, rồi thở dài. “Tô Dao, linh căn của ngươi là thuần âm, hiếm thấy. Vì ngươi, ta tha mạng cho hắn, nhưng hắn phải rời khỏi tông ba năm, không được bước chân trở lại. Nếu tái phạm, giết không tha.”

Lăng Hạo cúi đầu. “Ta hiểu.”

Đêm ấy, hắn rời tông, đi một mình xuống núi. Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên con đường đá. Ở cuối bậc thang, Tô Dao đứng đợi. Nàng đưa cho hắn một túi vải. “Trong đây có ít linh thạch và thuốc. Đi đi, đừng quay lại cho đến khi ngươi thật sự làm chủ được bản thân.”

“Ngươi tin ta?” – hắn hỏi.

“Không. Nhưng ta tin vào ánh mắt ngươi.”

Hắn siết chặt túi vải, bước đi. Khi bóng hắn khuất dần trong sương, Tô Dao khẽ nói với chính mình: “Nếu có kiếp sau, ta muốn biết ngọn đèn đó... sẽ cháy đến bao lâu.”

Trên đỉnh núi, chuông tông vang lên lần nữa. Bầu trời xa xa xuất hiện một đốm đỏ – Đăng Thiên lại khẽ sáng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×