Sau đại biến ở Bắc vực, bầu trời Tân Thiên Giới rực rỡ hơn bao giờ hết. Mây trắng trôi nhẹ, linh khí hòa cùng gió, dòng sông bạc lấp lánh như ánh trăng chảy ngược. Những ngọn đèn đỏ mà Lăng Hạo thắp rải rác khắp nơi, trở thành nguồn sáng dẫn đường cho con người mới – biểu tượng của ký ức, của tự do.
Người dân bắt đầu lập làng, dựng nhà, gọi hắn là Người Giữ Lửa.
Nhưng Lăng Hạo không quan tâm đến danh hiệu. Hắn chỉ đi khắp thế giới, thắp đèn và lắng nghe nhịp tim của đất trời.
Bên cạnh hắn, Tô Dao luôn mỉm cười. Nụ cười ấy là thứ duy nhất khiến hắn tin rằng cuộc chiến thật sự đã kết thúc.
Thế nhưng, vào một buổi sáng, khi họ đến bờ hồ Lam Vũ – nơi phản chiếu cả bầu trời như gương – một hiện tượng lạ xảy ra.
Giữa mặt hồ, ánh sáng xanh lam dâng lên, tụ lại thành hình một ngọn đèn khác. Lửa trong đó cháy xanh thuần khiết, nhưng tỏa hơi lạnh buốt đến tận tim.
Tô Dao khẽ rùng mình. “Ngọn đèn này... không thuộc về ta.”
Lăng Hạo bước lại gần, ánh mắt đầy cảnh giác. “Ta biết. Đây là tàn dư của Đạo Mới. Nó chưa hoàn toàn biến mất.”
Ngọn đèn lam khẽ rung, rồi phát ra tiếng nói trầm tĩnh, xa xăm:
“Ngươi nghĩ có thể xóa bỏ ta sao, Lăng Hạo?”
Giọng ấy không còn vô cảm như trước, mà mang chút hơi ấm, chút buồn.
Lăng Hạo nhận ra ngay. “Giọng này...”
“Ngươi không nhớ sao? Ngươi từng gọi ta là Tô Dao.”
Toàn thân hắn đông cứng. Tô Dao bên cạnh khựng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn ngọn đèn lam.
“Không thể nào... Ta ở đây...” – nàng lùi lại, tay run run.
Ngọn đèn lam khẽ cháy, tạo hình một người phụ nữ áo trắng. Khuôn mặt giống hệt Tô Dao, chỉ khác đôi mắt – chúng trong suốt như nước hồ, phản chiếu ánh lam sâu thẳm.
“Ta không phải nàng.” – giọng ấy vang lên dịu dàng. – “Ta là phần linh hồn của Tô Dao bị giữ lại trong Luân Sinh. Khi nàng đi theo ngươi, một mảnh ký ức vẫn ở lại, hòa vào Đạo Mới. Giờ, ta là nó.”
Tô Dao lùi thêm bước nữa. “Ngươi... là ta, nhưng không phải ta.”
“Đúng. Ta là ngươi của kiếp cũ – kẻ đã chết trong máu và ánh sáng. Ta là lời hứa chưa hoàn thành.”
Lăng Hạo siết chặt tay. “Đạo Mới dùng linh hồn ngươi để tồn tại?”
“Không. Chính ta chọn ở lại.” – Ngọn đèn lam khẽ sáng. – “Vì ta sợ, nếu thế giới không còn quy tắc, ngươi sẽ lại tan biến trong chính tự do của mình.”
Gió thổi mạnh. Cỏ quanh hồ rạp xuống, mặt nước nổi sóng.
Tô Dao nhìn Lăng Hạo, ánh mắt rối bời. “Ngươi có tin ta không?”
Hắn khẽ gật đầu. “Ta tin ngươi. Nhưng ta không biết phải tin ai trong hai người các ngươi.”
Bầu trời bỗng đổi màu. Ánh lam tràn xuống từ trên cao, hóa thành hàng ngàn dải sáng bay quanh. Những ngọn đèn đỏ trong vùng xung quanh đồng loạt tắt, chỉ còn duy nhất ánh lam phản chiếu trên mặt nước.
“Ngươi không thể có cả tự do và trật tự, Lăng Hạo.” – giọng lam vang vọng. – “Một thế giới không có luật sẽ tự hủy. Ta ở đây để giữ lại cán cân đó.”
“Nhưng nếu ngươi là cán cân, con người sẽ mãi là con rối.”
“Thế giới cần ràng buộc. Ngươi từng biết rồi mà.”
Lăng Hạo nhắm mắt. Ký ức tràn về: những cuộc chiến, những linh hồn tan biến, ánh mắt tuyệt vọng của người chết.
“Có lẽ ngươi đúng...” – hắn nói chậm rãi. – “Nhưng nếu tự do không có cái giá, nó chẳng đáng được gọi là tự do.”
Hắn giơ tay, triệu hồi ngọn đèn đỏ. Ánh đỏ và lam đối đầu nhau giữa trời. Cả hồ Lam Vũ sôi sục, nước bốc hơi thành sương dày. Hai ngọn đèn tỏa sáng, một nóng, một lạnh – hai cực đối nghịch của thế giới.
Tô Dao đứng giữa, hét lên: “Dừng lại! Các ngươi đều là ta, đều là hắn! Các ngươi muốn hủy cả thế giới này sao?”
Lời nàng vang lên, khiến cả hai luồng sáng khựng lại. Ánh đỏ và lam giao nhau, tạo thành một dải sáng tím biếc, chậm rãi lan ra khắp hồ. Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Hạo thấy trong mắt ngọn đèn lam thoáng hiện khuôn mặt Tô Dao cũ – nụ cười dịu dàng như gió đầu hạ.
“Ngươi đã chọn con đường có ta.” – giọng lam khẽ nói.
“Vì ta không thể sống mà quên.” – Hắn đáp.
“Vậy hãy nhớ, ký ức luôn có cái giá.”
Ánh lam tan đi, chỉ còn lại ngọn đèn nhỏ giữa hồ. Nó không tắt, mà chuyển dần sang màu tím nhạt, rồi lặng lẽ trôi về phía hai người.
Tô Dao nắm lấy tay hắn. “Ngọn đèn... đang khóc.”
“Không, nó đang nhớ.” – Lăng Hạo khẽ nói.
Hắn bước xuống nước, nâng ngọn đèn lên. Trong ngọn lửa mờ ấy, hắn thấy ba hình bóng: chính mình, Tô Dao hiện tại, và Tô Dao của kiếp trước. Ba ánh nhìn giao nhau, không còn hận, chỉ còn tiếc nuối và sự chấp nhận.
“Ngươi đã giữ lời hứa, Lăng Hạo.” – giọng lam thì thầm lần cuối. – “Hãy sống, lần này thật sự sống.”
Ngọn đèn vụt tắt, rồi hóa thành một hạt sáng xanh bay lên trời, hòa vào mây. Ánh sáng ấy không lạnh, mà ấm như nụ cười của nàng.
Sau ngày đó, hồ Lam Vũ trở thành nơi linh thiêng nhất Tân Thiên Giới. Người ta gọi nó là Hồ Song Tâm – nơi hai linh hồn giao nhau, tạo ra sự cân bằng mới.
Lăng Hạo và Tô Dao dựng nhà bên hồ, sống như phàm nhân. Mỗi buổi sáng, họ chăm cỏ, tưới nước, thắp ngọn đèn đỏ nhỏ trước hiên.
Đêm xuống, hắn thường ngồi bên hồ, nhìn bóng nước phản chiếu bầu trời. Trong lòng, hắn vẫn nghe tiếng nói xa xăm của Đăng Thiên, của Đạo Mới, của Tô Dao kiếp cũ — tất cả hòa làm một.
“Thế giới này, dù có yên bình bao lâu...” – hắn thì thầm – “... vẫn sẽ lại thay đổi. Nhưng lần này, ta sẽ không chạy trốn nữa.”
Tô Dao bước ra, ngồi xuống cạnh hắn, tựa đầu lên vai.
“Ngươi lại nghĩ xa rồi.”
“Ta chỉ sợ, một ngày khác, sẽ có ai đó lại thắp lên ngọn đèn xanh lam mới.”
“Thì lúc đó, ta sẽ cùng ngươi dập tắt nó.” – nàng mỉm cười.
“Ngươi biết không, đôi khi ta nghĩ, thế giới này tồn tại được không phải vì cân bằng, mà vì tình yêu.”
“Và tình yêu là thứ duy nhất mà cả máu lẫn ánh sáng đều không thể điều khiển.”
Cả hai im lặng nhìn bầu trời. Sao tím nhấp nháy, phản chiếu trong mắt họ. Bóng họ in trên mặt hồ, hòa làm một.
Gió đêm mang theo mùi cỏ và khói đèn.
Ở tận sâu trong lòng đất, giữa lớp đá và linh khí, hạt sáng lam cuối cùng vẫn cháy yếu ớt. Nó không còn là Đạo, cũng không còn là linh hồn. Nó là ký ức — chờ đến khi thế giới quên đi, để một lần nữa được nhớ lại.