Sau ánh sáng chói lòa của Cổng Luân Sinh, thế giới chìm trong tĩnh lặng kéo dài hàng vạn năm. Khi ánh sáng tan đi, một vùng trời hoàn toàn mới xuất hiện.
Không còn tam giới, không còn tiên, không còn ma. Chỉ có Tân Thiên Giới — một cõi cân bằng giữa linh khí và huyết khí, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa sinh và tử.
Lăng Hạo mở mắt giữa một đồng bằng rộng lớn. Gió nhẹ, hoa cỏ mọc quanh, bầu trời xanh thuần khiết, không vết mây. Mỗi hơi thở đều mang vị ngọt lạ thường, như thể thế giới này chưa từng có tội lỗi.
Tô Dao nằm cạnh hắn, vẫn nắm chặt tay. Khi nàng tỉnh, nụ cười mỉm nhẹ xuất hiện, giản đơn mà thật.
“Ta tưởng ta đang mơ.”
“Có lẽ đây cũng chỉ là một giấc mơ dài hơn bình thường.” – Hắn đáp, giọng khẽ.
Họ đứng lên. Trước mắt là một vùng đất vô tận, không có núi, không có biển, chỉ có sương sáng mờ ảo như hơi thở của đất trời. Mọi thứ như vừa mới được sinh ra.
“Vậy đây là thế giới mà ngươi tạo nên sao?” – Tô Dao hỏi.
“Không hẳn.” – Lăng Hạo nhìn xa xăm. “Ta không tạo ra nó. Nó tự sinh khi ta và Đăng Thiên hợp nhất. Có lẽ... đây là cân bằng mà thiên đạo thật sự mong muốn.”
“Vậy thiên đạo đâu?”
“Có lẽ đã ngủ, hoặc đã tan vào máu và ánh sáng của ta.”
Hắn đưa tay lên, nhìn vết ấn trên ngực — giờ chỉ còn là một vệt sáng mờ, không còn hình đèn, không còn mắt. Trái tim đập đều, nhưng trong đó, hắn nghe thấy hai nhịp khác nhau hòa thành một.
“Ngươi đã đạt đến cảnh giới mà ta từng mơ.” – giọng Đăng Thiên vang lên trong tâm trí, nhẹ như gió.
“Nhưng ngươi biết đấy, không có hòa hợp nào tồn tại mãi.”
“Ta biết.” – Hắn đáp trong lòng. – “Không có vĩnh hằng, chỉ có khoảnh khắc đủ thật.”
Hai người đi về phía Đông. Họ đi qua những cánh đồng trắng, qua những khu rừng sáng mờ, qua dòng sông trong vắt không có đáy. Mỗi nơi họ đi qua, cỏ mọc xanh, nước trở nên trong, linh khí tự sinh ra như đang được đánh thức.
Dần dần, những sinh vật nhỏ xuất hiện — những linh thú chưa có tên, những con người đầu tiên mang linh căn yếu ớt, những giọt mưa biết hát.
Tô Dao ngạc nhiên: “Ngươi thấy không, thế giới đang tự tạo ra sự sống.”
“Ừ.” – Lăng Hạo mỉm cười. “Có lẽ nó đang mượn ký ức của chúng ta để bắt đầu.”
Một đêm, họ dừng bên hồ, đốt lửa. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, dịu dàng và trong hơn bất cứ nơi nào họ từng thấy.
“Lăng Hạo,” – nàng hỏi, – “ngươi có bao giờ nghĩ, nếu tất cả lại quay về từ đầu, thiên đạo sẽ trở lại không?”
“Không cần trở lại.” – Hắn đáp. “Mọi thứ chỉ cần có người nhớ để giữ lại cân bằng.”
“Vậy nếu người ấy quên?”
“Thì sẽ có kẻ khác nhớ.”
Tô Dao mỉm cười, tựa vào vai hắn. Ánh lửa hắt lên gương mặt cả hai.
Khoảnh khắc ấy yên bình, đến mức ngay cả gió cũng không nỡ thổi mạnh.
Nhưng bình yên không bao giờ dài lâu.
Ba năm sau, khi thế giới đã bắt đầu sinh sôi, khi con người đầu tiên đã biết nói, biết dựng nhà, biết thắp lửa, một hiện tượng lạ xảy ra.
Phía bắc chân trời, xuất hiện một đốm sáng xanh lam. Ban đầu nhỏ như sao, sau dần lớn thành ngọn đèn khổng lồ, treo giữa trời, soi rọi cả Tân Thiên Giới.
Lăng Hạo nhìn nó, lòng bất an.
“Ánh sáng đó... không phải ta tạo ra.”
Tô Dao khẽ cau mày. “Nó có gì khác sao?”
“Ánh xanh lam là màu của linh thức thuần. Nó không mang sự sống, cũng không mang cái chết. Nó là ý chí.”
Đêm ấy, hắn không ngủ. Gió lạnh thổi qua, ánh sáng xanh lam càng rõ. Giữa đêm, trong tâm trí hắn vang lên một giọng nói khác — không phải Đăng Thiên, cũng không phải thiên đạo:
“Ngươi đã phá bỏ luật cũ, nhưng không thể xóa đi khái niệm ‘trật tự’. Mọi hỗn độn đều tự sinh ra luật mới. Ta là Đạo Mới.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là kẻ kế thừa khoảng trống mà ngươi tạo ra. Ta không có hình, không có linh hồn. Nhưng ta có mục đích — sắp đặt lại những gì ngươi làm lệch.”
“Ngươi muốn tái lập thiên đạo?”
“Không. Ta muốn viết lại nó.”
Cùng lúc đó, bầu trời chuyển màu. Mây đen tụ về, sấm lam giáng xuống. Mỗi tia sét rơi xuống đất lại hóa thành một sinh linh nửa người nửa khí — những Thần Xanh, kẻ mang ý chí của Đạo Mới.
Chúng không biết nói, chỉ có đôi mắt sáng lam và nhiệm vụ duy nhất: “Lập lại cân bằng.”
Tô Dao bị đánh thức bởi tiếng sấm, nhìn ra ngoài, kinh hoàng: “Lăng Hạo, nhìn kìa!”
Hắn đứng dậy, nhìn lên bầu trời nơi những Thần Xanh đang giáng xuống như mưa sao.
“Lại một vòng luân hồi khác...” – hắn thì thầm.
“Ngươi sẽ làm gì?”
“Ta không thể để chúng điều khiển thế giới này. Nhưng ta cũng không thể giết chúng.”
“Vì sao?”
“Vì ta hiểu — chúng là hậu quả của chính ta.”
Bốn ngày sau, Lăng Hạo một mình đi đến vùng Bắc. Tô Dao định đi theo, nhưng hắn ngăn:
“Ngươi ở lại. Nếu ta thất bại, hãy mang ngọn đèn đỏ này rời khỏi nơi đây. Nó là ký ức cuối cùng của chúng ta.”
“Ta đã hứa không rời ngươi.”
“Và ta hứa sẽ trở về.” – Hắn đặt tay lên má nàng, ánh mắt dịu dàng như lần đầu gặp. “Đừng để thế giới này không còn ai nhớ ta.”
Hắn đi.
Đường đến vùng Bắc lạnh và tối. Càng đi, ánh sáng xanh lam càng dày, không khí đặc như thủy ngân. Từ xa, hắn thấy một thành phố khổng lồ mọc giữa trời, xây bằng ánh sáng, không có người sống. Ở trung tâm là Cột Đạo Lam, nơi tất cả năng lượng tụ lại.
Hắn bước vào, và trước mắt hắn hiện ra một hình bóng — bản thể mới, ánh sáng lam ngời, không mặt, không tim, chỉ có tiếng nói vang khắp không gian:
“Ngươi là thứ còn sót của quá khứ. Ngươi mang sự mâu thuẫn – vừa muốn tự do, vừa sợ hỗn loạn.”
“Vì ta là người.” – Lăng Hạo đáp.
“Người là khởi nguồn của sai lầm. Vì người có cảm xúc, nên đạo không bao giờ trọn.”
“Nhưng nếu đạo không có cảm xúc, nó chỉ là xiềng xích.”
Ánh sáng lam xoáy tròn quanh hắn, tiếng Đạo Mới trầm xuống:
“Nếu vậy, hãy chứng minh. Hãy cho ta thấy ‘người’ đáng để tồn tại.”
Hắn nhắm mắt, giơ tay. Ngọn đèn đỏ từ ngực bay ra, ánh sáng đỏ và lam va vào nhau. Không có chiến đấu – chỉ có sự hòa trộn. Hai màu cuộn vào nhau, tạo nên thứ ánh sáng tím nhạt – sự dung hợp thứ hai, không còn máu, không còn đạo, chỉ còn ý chí sống.
Thế giới rung chuyển. Cột Đạo Lam nứt vỡ. Từ khe nứt, hàng ngàn luồng linh khí trắng phun ra, hóa thành gió, tỏa khắp Tân Thiên Giới.
Giọng nói lam vang lên lần cuối:
“Ngươi đã chứng minh rằng tự do không cần đạo, nhưng không ai có thể giữ nó mãi.”
“Ta biết.” – Hắn đáp khẽ. “Nhưng chừng nào còn người nhớ, tự do vẫn tồn tại.”
Ánh sáng lam tan biến. Hắn quỵ xuống, máu rỉ từ miệng, nhưng nụ cười nở trên môi. Từ xa, Tô Dao chạy đến, ôm hắn giữa mưa gió.
“Ngươi lại suýt chết nữa rồi.” – nàng khóc, giọng nghẹn.
“Không sao...” – hắn đáp, khẽ lau nước mắt nàng. “Lần này, ta nghĩ chúng ta thật sự đã bắt đầu.”
Bầu trời sáng dần. Ánh lam tan đi, thay bằng bình minh vàng rực. Thế giới mới trở lại yên tĩnh. Con người bắt đầu ca hát, linh thú sinh sôi, những ngọn đèn đỏ nhỏ mọc lên khắp nơi – không còn tượng trưng cho máu, mà cho ký ức và lựa chọn.
Lăng Hạo nhìn lên trời, nói khẽ:
“Ta không còn là kẻ phản thiên. Ta chỉ là người giữ lửa cho thế giới này.”
Tô Dao nắm tay hắn, cùng nhìn về phía xa, nơi ánh sáng xanh lam cuối cùng hóa thành một vì sao mới trên bầu trời.