Ánh sáng lạnh lẽo của đèn chùm pha lê từ trần nhà cao bốn mươi mét phản chiếu xuống chiếc bàn họp hình bầu dục bằng gỗ óc chó đen tuyền. Đây là trung tâm quyền lực của Tập đoàn Hoàng Thiên, nhưng đối với Tổng tài Lãnh Hàn, nó không khác gì một phòng xử án được trang hoàng lộng lẫy.
Lãnh Hàn, ba mươi tuổi, ngồi ở vị trí chủ tọa. Áo vest đen cắt may hoàn hảo, cà vạt màu than chì thắt chặt, che đi sự lạnh lùng và cảnh giác trong đôi mắt sâu thẳm. Anh là người thừa kế hợp pháp của đế chế này, nhưng ghế Tổng tài của anh lại là ngai vàng bị bao vây.
"Thưa Tổng tài Lãnh Hàn," giọng nói của Lãnh Minh vang lên, trầm ổn và đầy uy quyền giả tạo, cắt ngang sự im lặng. Lãnh Minh, chú hai của Lãnh Hàn, Chủ tịch Hội đồng Cố vấn Cấp cao, là thủ lĩnh phe đối lập. Ông ta có gương mặt phúc hậu của một nhà từ thiện, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tính toán của một chính trị gia. "Tôi phải nhấn mạnh lần nữa, chỉ số lợi nhuận ròng của quý này đã giảm 4.5%. Một con số đáng báo động, thưa Tổng tài. Cổ đông cần một lời giải thích cho sự 'mất ổn định' này."
Lãnh Hàn đặt tập tài liệu xuống, tiếng động nhẹ nhưng vang vọng trong căn phòng. "Thưa chú Minh, sự giảm sút này đến từ các chi nhánh bị ảnh hưởng bởi chính sách thay đổi thuế của thành phố H. Cháu đã có báo cáo chi tiết về nguyên nhân khách quan."
"Khách quan?" Lãnh Minh cười khẩy, nụ cười chỉ chạm đến khóe môi. "Hoàng Thiên không bao giờ chấp nhận từ 'khách quan.' Hàng ngàn dự án khác cũng chịu ảnh hưởng tương tự nhưng vẫn giữ được mức tăng trưởng. Vấn đề là ở năng lực lãnh đạo, thưa cháu. Chính sách mở rộng và đầu tư vào ‘Vùng Dự trữ’ của cháu đã làm thất thoát một khoản vốn lớn, trong khi chi nhánh cũ lại không được tái thiết, trở thành một cái hố đen tài chính suốt sáu tháng qua."
Những cái gật đầu tán đồng từ mười hai vị cổ đông cũ - những "cựu thần" đã gắn bó với Lãnh Minh – cho thấy thế trận. Đây là "cung đấu" kiểu mới: không có tẩm cung hay thái giám, chỉ có những con số và quy tắc kinh doanh khắc nghiệt, nhưng mức độ tàn nhẫn thì không hề kém cạnh.
Lãnh Hàn biết Lãnh Minh cố tình làm thất bại các chi nhánh ngoại vi để đổ lỗi cho anh, buộc anh phải từ chức hoặc nhượng lại quyền lực điều hành. Anh nhìn thẳng vào Lãnh Minh, ánh mắt như băng giá.
"Cháu hiểu sự lo lắng của Hội đồng," Lãnh Hàn nói, giọng đều đều nhưng từng chữ như thép. "Nhưng cháu không chấp nhận việc đổ lỗi cho một chiến lược dài hạn. Tuy nhiên, cháu cũng sẽ không để chi nhánh cũ tiếp tục là gánh nặng. Cháu sẽ triển khai Dự án Ánh Sáng."
Cả phòng họp chùng xuống. Dự án Ánh Sáng, một kế hoạch tái thiết được đồn đại đã bị trì hoãn vô thời hạn.
Lãnh Minh nhướn mày, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Một quyết định muộn màng, nhưng tốt. Ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho dự án sinh tử này? Cháu cần một Giám đốc có kinh nghiệm và uy tín đủ để Hội đồng tin tưởng."
Lãnh Hàn mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và lạnh lẽo. "Người này không cần uy tín của Hội đồng. Chỉ cần năng lực của chính cô ấy là đủ."
1.2 Nước Cờ Ánh Sáng: Tổng Tài Ra Lệnh Tuyệt Mật
Sau cuộc họp, Lãnh Hàn lập tức trở về văn phòng Tổng tài. Căn phòng rộng lớn, tối giản, với một bức tường kính khổng lồ nhìn ra toàn cảnh thành phố. Đây là nơi anh có thể thở, nơi những chiến lược tàn nhẫn được sinh ra.
Anh triệu tập Thư ký Vương, cánh tay phải trung thành và là người duy nhất Lãnh Hàn thực sự tin tưởng trong Hoàng Thiên.
"Thư ký Vương," Lãnh Hàn nói, quay lưng lại với thành phố, ánh mắt chỉ nhìn vào gương mặt căng thẳng của người thư ký. "Phát lệnh tuyệt mật, chuẩn bị hợp đồng cho Cố Mộng Nghi."
Thư ký Vương ngạc nhiên, gần như đánh rơi máy tính bảng. "Cố Mộng Nghi? Thưa Tổng tài, cô ấy là một kiến trúc sư tự do, gần như vô danh trong giới doanh nghiệp. Cô ấy chỉ được biết đến với vài dự án phục hồi nhỏ lẻ và một số công trình có tính nghệ thuật cao, hoàn toàn không có kinh nghiệm quản lý một dự án trị giá hàng tỷ đô la của Hoàng Thiên."
"Đó là lý do ta chọn cô ấy," Lãnh Hàn đáp gọn, nhấp một ngụm cà phê đen. "Lãnh Minh và đám 'cựu thần' đang chờ ta chọn một quản lý cấp cao quen thuộc của công ty, một người dễ dàng bị mua chuộc hoặc bị đe dọa. Cố Mộng Nghi là người ngoài, không vướng bận lợi ích nội bộ. Và quan trọng nhất," anh dừng lại, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. "Cô ấy có hồ sơ hoàn hảo: chưa từng thất bại, chưa từng bị ràng buộc bởi bất kỳ tập đoàn lớn nào, và có khả năng phân tích chiến lược không kém gì một nhà kinh tế học hàng đầu."
Thư ký Vương gật đầu hiểu ý: Mộng Nghi là một con cờ trong sạch, khó đoán, được Lãnh Hàn đưa vào để phá vỡ thế cờ của Lãnh Minh.
"Nhưng... Dự án Ánh Sáng thực sự là gì, thưa Tổng tài? Cô ấy sẽ làm gì ngoài việc tái thiết chi nhánh cũ?" Thư ký Vương hỏi, giọng nhỏ hơn.
Lãnh Hàn quay lại, nhìn ra xa xăm. "Chi nhánh cũ không phải là cái hố đen tài chính. Nó là nơi Lãnh Minh đã giấu những giao dịch đen trong mười năm qua, đặc biệt là vụ thâu tóm quỹ đất năm xưa. Dự án Ánh Sáng không phải để tái thiết, mà là để thanh trừng."
Lãnh Hàn đưa cho Thư ký Vương một phong bì niêm phong. "Đây là thông tin về quỹ đất 10 năm trước. Chỉ cần cô ấy nhìn thấy nó, cô ấy sẽ đồng ý. Sắp xếp cuộc gặp riêng tư nhất có thể, tránh xa tầm mắt của Hoàng Thiên."
Trong thâm tâm, Lãnh Hàn biết có điều gì đó về Cố Mộng Nghi khiến anh cảm thấy bị thu hút. Cô là một biến số không thể tính toán được, và đôi khi, trong một cuộc chiến sinh tử, biến số là thứ duy nhất có thể mang lại chiến thắng.
1.3 Gặp Gỡ Định Mệnh: Khí Chất Băng Giá Và Sự Kiên Định
Buổi chiều hôm sau, Lãnh Hàn đến một phòng trưng bày kiến trúc nằm ở ngoại ô thành phố. Đó là một công trình phục hồi di sản cũ, đơn giản, tinh tế, và đầy ánh sáng tự nhiên – phong cách hoàn toàn đối lập với sự xa hoa ngột ngạt của Hoàng Thiên.
Cố Mộng Nghi đang đứng cạnh một mô hình kiến trúc, chăm chú giải thích cho một nhà đầu tư nước ngoài. Cô mặc một chiếc váy linen màu kem, mái tóc đen dài được buộc gọn gàng. Vẻ ngoài của cô thanh thoát, nhưng giọng nói lại dứt khoát và logic, không hề có vẻ yếu đuối của một người làm nghệ thuật.
Sau khi tiễn khách, Mộng Nghi quay sang Lãnh Hàn, không chút bất ngờ. "Tổng tài Lãnh Hàn. Anh đã đợi bao lâu rồi? Lẽ ra anh nên gọi trước."
"Ta không thích lãng phí thời gian," Lãnh Hàn đáp, tiến lại gần. "Đúng như cách cô thiết kế. Tối giản và đi thẳng vào vấn đề."
"Vậy thì anh đã nhận được thư từ chối của tôi rồi," Mộng Nghi nói, điềm tĩnh lạ thường, đối diện với khí chất Tổng tài áp đảo của anh.
Lãnh Hàn nhếch môi. "Cô từ chối mức lương sáu con số và quyền lực tuyệt đối trong việc thay đổi một tập đoàn tỷ đô la? Lý do là gì, Mộng Nghi?"