Xung Đột Nội Tâm: Tình Yêu Hay Sự Thật?
Sau khi trở về từ Kho Lưu Trữ Tài Liệu Cũ, căn hộ nhỏ của Cố Mộng Nghi không còn là nơi trú ẩn an toàn nữa, mà trở thành một chiến trường nội tâm. Tập hồ sơ cháy xém nằm trên bàn làm việc, là lời buộc tội không thể chối cãi: Cha của Lãnh Hàn, Lãnh Viễn, không phải người vô can.
Mộng Nghi ngồi trước chiếc máy tính, nhìn vào hình ảnh của ba chữ ký. Lãnh Viễn, Lãnh Minh, và Cố Tề. Nếu Cố Tề bị Lãnh Minh gài bẫy, thì Lãnh Viễn, Tổng tài tiền nhiệm, chính là người nắm giữ quyền lực tối cao, người đã cho phép vụ việc này xảy ra, hoặc thậm chí là người chủ mưu.
"Cha tôi đã tin tưởng họ," Mộng Nghi thì thầm. Nỗi đau và sự phẫn uất dâng lên như thủy triều.
Nhưng sau đó, hình ảnh của Lãnh Hàn lại hiện lên trong tâm trí cô: ánh mắt cảnh giác nhưng mệt mỏi lúc nửa đêm, lời nói bảo vệ cô trong phòng họp, và những tin nhắn thể hiện sự cô độc tri kỷ của anh. Lãnh Hàn, người đang chiến đấu chống lại chính cấu trúc mục ruỗng của gia tộc mình, lại là con trai của một trong những kẻ đã hãm hại cha cô.
Phải chăng Lãnh Hàn cũng chỉ là một phần của hệ thống đó? Hay anh là nạn nhân như cô?
Mộng Nghi nhớ lại báo cáo của Lãnh Hàn. Anh đang cố gắng thanh lọc những sai phạm bắt nguồn từ chính thời kỳ của cha anh. Cô biết Lãnh Hàn không phải Lãnh Viễn. Cô cảm nhận được sự chính trực và khát khao minh bạch trong anh.
Quyết định: Chưa thể để Lãnh Hàn biết sự thật. Nếu công bố bằng chứng bây giờ, nó sẽ làm suy yếu Lãnh Hàn và đẩy anh vào thế đối đầu với cả chú ruột (Lãnh Minh) và danh tiếng của người cha đã khuất (Lãnh Viễn). Điều đó có thể hủy hoại Hoàng Thiên.
Mục tiêu chính của cô vẫn là Lãnh Minh, người trực tiếp gây ra cái chết của cha cô. Cô phải dùng bằng chứng 10 năm trước làm con át chủ bài, nhưng chỉ khi Lãnh Hàn đã hoàn toàn củng cố quyền lực.
Mộng Nghi cất tập tài liệu vào một nơi bí mật, phong ấn nó bằng sự quyết tâm lạnh lùng. Tình cảm cá nhân và nhiệm vụ trả thù bị đẩy xuống sâu thẳm. Hiện tại, cô vẫn là Giám đốc Dự án Ánh Sáng, đồng minh bí mật của Tổng tài.
5.2 Bẫy Truyền Thông: Đòn Công Kích Công Khai
Phe Lãnh Minh, sau khi Tống Viễn bị đình chỉ, biết rằng Mộng Nghi đã có trong tay những tài liệu quan trọng. Họ quyết định không tấn công bằng luật công ty nữa, mà chuyển sang sử dụng sức mạnh của dư luận.
Sáng hôm đó, một tờ báo kinh tế uy tín có xu hướng trung lập bất ngờ đăng một bài báo giật gân, với tiêu đề: "Hoàng Thiên Thử Nghiệm Nguy Hiểm: Giám Đốc Dự Án 'Ánh Sáng' Tự Ý Hủy Hợp Đồng Hàng Loạt, Gây Thiệt Hại Hàng Chục Triệu Đô La."
Bài báo chỉ trích Mộng Nghi là một kiến trúc sư non trẻ, thiếu kinh nghiệm thực chiến, đang lạm dụng quyền lực được Tổng tài trao cho, gây ra sự hoang mang trong chuỗi cung ứng và khiến các đối tác truyền thống của Hoàng Thiên mất lòng tin. Nó nhấn mạnh rằng việc hủy hợp đồng là "hành động tự phát, thiếu chứng cứ cụ thể," và buộc tội Mộng Nghi đang "phá hoại hệ thống vì động cơ cá nhân."
Mặc dù không trực tiếp nhắc tên Lãnh Hàn, nhưng cả giới kinh doanh đều hiểu đây là đòn công kích vào sự ủng hộ mù quáng của Tổng tài đối với một người ngoài.
Ngay lập tức, Hội đồng Cố vấn, dưới sự lãnh đạo của Lãnh Minh, triệu tập một cuộc họp khẩn cấp.
Tại phòng họp, bầu không khí nặng nề như một buổi xử án. Lãnh Minh ngồi đối diện Lãnh Hàn, vẻ mặt đầy sự lo lắng giả tạo.
"Lãnh Hàn," Lãnh Minh thở dài. "Cháu đã thấy chưa? Cháu đã đặt niềm tin vào một người không đáng tin cậy. Dư luận đã dậy sóng. Cháu phải công khai sa thải cô Cố Mộng Nghi ngay lập tức và đưa ra lời xin lỗi chính thức để trấn an Hội đồng."
Phó Tổng tài Lâm Kiến Nghi thêm vào: "Đây là hậu quả của việc lạm quyền và thiếu kinh nghiệm, Tổng tài. Chúng tôi cần một cuộc bỏ phiếu để xem xét quyền hạn của Giám đốc Dự án này."
Mộng Nghi ngồi đó, điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén. Cô biết đây là thời điểm quyết định.Tổng Tài Ra Mặt: Tuyên Bố Chiến Lược
Lãnh Hàn đứng dậy, không hề có dấu hiệu dao động. Ánh mắt anh quét qua các thành viên Hội đồng.
"Thưa các vị, ta hiểu sự lo lắng của mọi người," Lãnh Hàn nói, giọng Tổng tài vang vọng đầy uy quyền. "Nhưng ta sẽ không sa thải Cố Mộng Nghi. Ta sẽ không đưa ra lời xin lỗi. Thay vào đó, ta sẽ công bố sự thật."
Anh ra hiệu cho Thư ký Vương. Thay vì công bố báo cáo tài chính mới, Thư ký Vương chiếu lên màn hình một loạt các hình ảnh và dữ liệu:
Hình ảnh vật tư giả mạo tại chi nhánh cũ: Thanh thép tái chế RS-302, đã bị nứt gãy.
So sánh chi phí: Biểu đồ so sánh chi phí hợp đồng (Thép H80 nhập khẩu) và chi phí thực tế (Thép tái chế), cho thấy sự chênh lệch hơn 20 triệu đô la.
Tóm tắt phân tích: Dữ liệu cho thấy Mộng Nghi đã ngăn chặn một thỏa thuận phụ mới sắp được ký kết với công ty cung ứng vật tư X, một thỏa thuận có khả năng làm thất thoát thêm 50 triệu đô la.
"Báo cáo phân tích này, được lập bởi Cố Mộng Nghi, chứng minh rằng những hợp đồng bị hủy là hợp đồng bất hợp pháp và nguy hiểm," Lãnh Hàn nhấn mạnh. "Việc hủy hợp đồng không phải là thiệt hại, mà là hành động phòng vệ. Chúng ta đã tiết kiệm được hàng chục triệu đô la và tránh được một vụ bê bối chất lượng nghiêm trọng, có thể hủy hoại danh tiếng Hoàng Thiên mãi mãi."
Lãnh Hàn nhìn thẳng vào Lãnh Minh. "Lãnh Minh, chú đã yêu cầu bằng chứng. Đây là bằng chứng. Cố Mộng Nghi không phải là một cô gái non nớt. Cô ấy là Tài sản Chiến lược của tập đoàn, là người duy nhất có đủ can đảm và năng lực để dọn dẹp 'cấu trúc mục ruỗng' mà các vị gọi là 'truyền thống.' Bất kỳ sự công kích nào nhằm vào cô ấy đều là công kích vào quyết định của ta và là hành động chống lại lợi ích cốt lõi của Hoàng Thiên."
Cả phòng họp im lặng. Lãnh Minh tức giận đến mức nắm chặt tay dưới bàn. Ông ta không thể phản bác, bởi nếu phản bác, ông ta sẽ vô tình thừa nhận mình đang bảo vệ sự tham nhũng và vật tư giả mạo.
Lãnh Hàn đã chiến thắng một trận công khai đầy mạo hiểm, nhưng cái giá là anh đã công khai tuyên bố sự phụ thuộc và tin tưởng tuyệt đối của mình vào Mộng Nghi.
5.4 Sự Gần Gũi Trong Nguy Hiểm
Cuộc họp kết thúc, nhưng căng thẳng chưa hề giảm. Mộng Nghi biết cô đã đặt phe Lãnh Minh vào thế bí, và sự trả thù chắc chắn sẽ đến.
Chiều tối hôm đó, Mộng Nghi rời văn phòng muộn. Cô từ chối sự hộ tống của Thư ký Vương, muốn tự mình giải quyết những suy nghĩ hỗn độn về Lãnh Hàn và cha anh.
Khi cô đi đến bãi đỗ xe ngầm, nơi ánh sáng yếu ớt và vắng vẻ, cô cảm nhận được có gì đó không ổn. Cảm giác bị theo dõi mạnh mẽ hơn lời cảnh báo ngắn gọn của Lãnh Hàn.
Đột nhiên, ba người đàn ông to lớn, mặc đồ đen, xuất hiện từ góc khuất. Họ không phải là vệ sĩ, mà là những kẻ côn đồ chuyên nghiệp.
"Cô Cố, chúng tôi chỉ muốn cô nghỉ ngơi một chút. Dự án Ánh Sáng của cô quá căng thẳng rồi," một tên nói, giọng cười cợt.
Mộng Nghi không hoảng sợ. Cô đã học được cách tự vệ từ những năm tháng lang bạt. Cô nhanh chóng lùi lại, tay siết chặt chiếc túi xách, chuẩn bị phản kháng.
Tên cầm đầu tiến lên, cố gắng tóm lấy tay cô. Mộng Nghi tung cú đá mạnh vào đầu gối hắn, khiến hắn loạng choạng. Cô cố gắng chạy về phía thang máy, nhưng hai tên còn lại đã chặn đường.
Cô bị đẩy vào một bức tường bê tông lạnh lẽo. Chiếc túi xách rơi xuống, những bản thiết kế văng ra. Cô chống cự mạnh mẽ, nhưng sức lực có hạn.
Đúng lúc đó, một chiếc xe SUV đen lao vào bãi đỗ xe với tốc độ kinh hoàng. Chiếc xe phanh gấp cách nhóm người chưa đầy hai mét.
Cánh cửa xe mở ra, Lãnh Hàn bước xuống. Anh không mặc Âu phục Tổng tài, mà là áo sơ mi đen đơn giản, tạo nên vẻ ngoài mạnh mẽ và nguy hiểm hơn bình thường. Anh đến một mình, không có vệ sĩ công khai.
"Buông cô ấy ra," giọng Lãnh Hàn trầm và lạnh lùng, chứa đựng cơn thịnh nộ bị dồn nén.
Ba tên côn đồ nhìn nhau, nhận ra người đứng trước mặt là Tổng tài Lãnh Hàn, nhưng mệnh lệnh của Lãnh Minh không cho phép chúng dừng lại.
"Tổng tài, chúng tôi chỉ đang 'thuyết phục' cô ấy về tiến độ công việc thôi," tên cầm đầu nói lắp bắp.
Lãnh Hàn không nói thêm. Anh tiến đến, tung cú đấm mạnh mẽ, chính xác vào hàm tên cầm đầu. Nắm đấm của Tổng tài không chỉ là sức mạnh, mà là sự tức giận dồn nén. Hai tên còn lại định xông vào, nhưng Lãnh Hàn đã ra đòn nhanh gọn, dùng kỹ thuật chiến đấu điêu luyện mà anh học được khi còn ở nước ngoài.
Trong vòng chưa đầy một phút, ba tên côn đồ nằm rạp xuống đất, rên rỉ.
Lãnh Hàn quay lại nhìn Mộng Nghi. Cô đang dựa vào tường, tóc hơi rối, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Anh tiến đến, không nói một lời, ôm lấy cô. Vòng tay anh rất chặt, như sợ cô tan biến.
"Tôi đã bảo em không được đi một mình sau 9 giờ tối," Lãnh Hàn nói, giọng khàn đặc vì lo lắng và tức giận. "Em nghĩ đây là trò chơi à? Em nghĩ em có thể chống lại cả một đế chế bằng sự dũng cảm ngây thơ đó à?"
Mộng Nghi cảm thấy sự bảo vệ tuyệt đối từ anh. Cô cũng không thể nói được gì, chỉ có thể để anh ôm. Cô đã chiến đấu rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể dựa vào một người khác.
Lãnh Hàn buông cô ra, hai tay giữ lấy vai cô. Anh nhìn vào đôi mắt chứa đầy nước mắt nhưng kiên cường của cô. Sự lo lắng, sự căng thẳng của cuộc đối đầu, sự hấp dẫn không thể chối cãi, tất cả bùng phát.
Anh cúi xuống, hôn cô.
Nụ hôn không lãng mạn, mà mang tính chiếm hữu, mạnh mẽ, và đầy khao khát. Đó là một lời xác nhận tình cảm không lời, một tuyên bố rằng cô là của anh, và anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá. Mộng Nghi đáp lại nụ hôn ấy bằng tất cả sự rối bời và đam mê, một sự giải thoát khỏi nỗi sợ hãi và gánh nặng bí mật.
Lãnh Hàn thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm nóng: "Đừng sợ. Tôi sẽ không để bất kỳ ai chạm vào em. Hãy nhớ, em là quân cờ mạnh nhất của tôi. Và tôi sẽ bảo vệ quân cờ của mình."