Buổi sớm tinh mơ, ánh nắng đầu ngày len qua những tán cây rậm rạp, chiếu xuống những mái nhà lợp rơm đơn sơ nơi thôn Thanh Trúc. Một lớp sương mỏng bao phủ, làn gió khẽ lay động từng nhành tre khiến cảnh sắc mờ ảo như chốn tiên cảnh. Trong ngôi làng nhỏ này, người dân sống cuộc đời bình dị, quanh năm làm nông, săn bắt, ít khi vướng chuyện giang hồ sóng gió.
Lạc Vũ – thiếu niên mười sáu tuổi, vóc dáng dong dỏng, ánh mắt sáng tựa sao, đang gánh đôi quang tre nặng trĩu nước từ suối về. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi. Vũ từ nhỏ vốn mồ côi cha mẹ, được một bà lão trong làng cưu mang. Lũ trẻ thường gọi cậu là “thằng mồ côi”, song chưa bao giờ thấy Vũ cúi đầu buồn bã. Ngược lại, cậu luôn lạc quan, cần mẫn, khiến ai trong làng cũng dần thương mến.
“Vũ, hôm nay chịu khó lên núi hái ít củi về nhé. Mấy hôm nữa trời mưa, củi ướt rồi lại chẳng có mà nấu cơm đâu.” – giọng bà lão nuôi Vũ vang lên từ trong nhà, khàn khàn nhưng chứa đầy ân cần.
“Dạ, con biết rồi bà ạ.” – Vũ nhanh nhảu đáp, đặt gánh nước xuống, vội vàng chuẩn bị con dao quắm nhỏ.
Con đường dẫn lên núi quanh co, sỏi đá lổn nhổn. Tiếng chim hót líu lo, tiếng suối róc rách hòa thành một bản nhạc tự nhiên. Với Vũ, đây không chỉ là công việc thường ngày mà còn là một niềm vui. Bởi lẽ trên núi rộng lớn kia, cậu có thể tự do vung dao, tập mấy chiêu bộ quyền bắt chước từ mấy kẻ giang hồ từng ghé qua làng.
Mỗi khi nhớ lại cảnh một hán tử cao lớn vung đao chém gãy thân cây to bằng bắp tay trong chớp mắt, trong lòng Vũ lại dâng lên khát khao kỳ lạ. Cậu ước một ngày nào đó, mình cũng có thể như thế, mạnh mẽ đến mức không ai dám coi thường.
Hái được một gánh củi đầy, Vũ tìm một tảng đá bằng phẳng ngồi nghỉ. Tay cậu cầm khúc gỗ khô, giả bộ như cầm trường kiếm, múa loạn xạ giữa không trung. Mồ hôi chảy ròng ròng, áo vải nâu sẫm dính sát vào người. Động tác vụng về, song ánh mắt cậu lại sáng lên thứ ánh sáng khác thường – ánh sáng của niềm tin và mơ ước.
Bất chợt, từ phía sau lưng vang lên tiếng cười khàn khàn:
“Khá lắm, thiếu niên, gân cốt dẻo dai, mắt sáng, chí hướng không tệ.”
Vũ giật mình, xoay người lại. Trước mặt cậu là một ông lão tóc bạc phơ, râu dài đến ngực, mặc áo vải xám, tay chống gậy trúc. Đôi mắt ông tinh anh, sâu như đáy giếng, toát ra uy áp khó tả.
“Tiền bối là ai? Sao lại đến nơi này?” – Vũ lắp bắp, tim đập thình thịch.
Ông lão nheo mắt cười:
“Chỉ là một kẻ lang thang qua núi. Ta thấy ngươi múa quyền loạn xạ nhưng có tâm, có khí, nên mới ghé lại xem thử. Có muốn học vài chiêu phòng thân không?”
Nghe đến hai chữ “võ công”, lòng Vũ bỗng nóng như lửa đốt. Cậu vội vàng quỳ xuống:
“Xin tiền bối chỉ dạy!”
Ông lão khẽ gật, ánh mắt lóe tia tán thưởng. Ông chậm rãi truyền cho Vũ vài thức quyền cơ bản – bộ quyền “Thái Cực Tiểu Thức”, động tác đơn giản nhưng ẩn chứa huyền diệu. Vũ học rất nhanh, như thể bản năng vốn sẵn. Chỉ qua một canh giờ, cậu đã bắt chước gần như thuần thục.
Ông lão mỉm cười, bàn tay khô gầy đặt nhẹ lên vai Vũ:
“Tiểu tử, căn cốt của ngươi không tầm thường. Nhưng nhớ kỹ, giang hồ hiểm ác, võ công là lưỡi dao hai lưỡi. Chớ để lòng hận thù dẫn lối. Hãy nhớ… ‘Huyết Ảnh’ chỉ mang lại máu và nước mắt.”
“Huyết Ảnh?” – Vũ tròn mắt hỏi, nhưng khi ngẩng đầu lên thì ông lão đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Trời chiều buông xuống. Vũ mang củi về làng, nhưng trong đầu vẫn vang vọng hai chữ “Huyết Ảnh”. Cậu không hiểu đó là gì, chỉ thấy một dự cảm bất an len lỏi trong tim.
Đêm ấy, thôn Thanh Trúc như thường lệ chìm vào yên tĩnh. Trẻ con đã ngủ, chó mèo cũng thôi sủa. Nhưng đúng lúc trăng lên cao, từ xa vang vọng tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét man rợ.
“Giết sạch! Không chừa một ai!”
Tiếng thét kinh hoàng xé tan màn đêm. Hắc y nhân tràn vào làng, đao kiếm loang loáng. Lửa bùng lên ngùn ngụt, chiếu đỏ cả bầu trời. Tiếng gào thét, tiếng khóc lóc vang vọng khắp nơi.
Vũ bàng hoàng chạy ra, chỉ thấy bà lão nuôi mình ngã gục trước hiên nhà, máu thấm đỏ đất. Bà cố thều thào:
“Vũ… chạy đi… đừng quay lại…”
Cậu lao đến ôm lấy bà, nước mắt tuôn trào. Nhưng hắc y nhân đã ập tới, đao kiếm sáng loáng nhằm thẳng đầu cậu chém xuống.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Vũ lăn người né tránh, rồi vùng chạy về phía rừng sâu. Tiếng bước chân đuổi sát phía sau, tiếng thép chạm thép loảng xoảng. Tim cậu đập loạn, từng hơi thở nặng nề như muốn xé toang lồng ngực.
Giữa lúc tuyệt vọng, cậu bỗng nhớ đến mấy chiêu quyền ông lão truyền dạy ban sáng. Bàn tay siết chặt, Vũ bất giác xoay người tung quyền. Một tên hắc y bị đánh bật ra, ngã nhào xuống đất. Khoảnh khắc đó, Vũ hiểu rằng con đường phía trước của mình sẽ không bao giờ còn bình lặng.
Lửa cháy ngút trời, cả thôn chìm trong biển máu. Vũ ôm lấy vết thương rỉ máu trên cánh tay, lao vào màn đêm. Sau lưng, tiếng hét của bọn hắc y vọng đến:
“Huyết Ảnh Kinh! Không được để hắn chạy thoát!”
Trong đôi mắt Vũ bấy giờ, vừa chan chứa đau thương, vừa bùng lên ngọn lửa quyết tâm. Từ một thiếu niên thôn dã, cậu đã bị đẩy vào vòng xoáy giang hồ đẫm máu, nơi chỉ có cường giả mới có thể tồn tại.
Và thế là hành trình huyết lệ của một truyền thuyết bắt đầu…