Gió rừng thổi hun hút, trăng khuya bị mây đen che khuất, cả khu sơn lâm chìm trong thứ ánh sáng mờ ảo đầy rùng rợn. Lạc Vũ khập khiễng lao đi, vết thương trên cánh tay rỉ máu loang đỏ cả vạt áo. Mỗi bước chạy như dẫm vào lưỡi dao, đau nhói đến tận xương tủy.
Phía sau, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét vẫn đuổi riết.
“Bắt hắn lại! Hắn có liên quan đến Huyết Ảnh Kinh!”
“Huyết Ảnh Kinh” – ba chữ ấy vang vọng như sấm, xoáy thẳng vào tâm trí Lạc Vũ. Cậu không hiểu đó là gì, tại sao một thiếu niên thôn dã vô danh như mình lại bị lũ hắc y coi trọng đến mức quyết tâm diệt sạch cả thôn.
Chỉ trong một đêm, mái nhà rơm, ngọn khói bếp, nụ cười hiền từ của bà lão nuôi mình… tất cả đã hóa tro tàn. Đau thương cuộn dâng như sóng dữ, nhưng nỗi sợ sinh tồn buộc Vũ phải cắn răng lao tiếp.
Cậu lao thẳng vào khu rừng rậm rạp, cây cối chắn lối, gai nhọn xé rách da thịt. Hắc y nhân không quen đường, dần bị bỏ xa. Khi trời sắp sáng, Vũ mới gục ngã bên một khe suối nhỏ. Toàn thân đầy thương tích, mồ hôi và máu hòa lẫn, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn còn le lói tia sáng của sự sống.
“Bà ơi… con phải sống… con không thể chết ở đây…” – cậu thì thầm, giọng khản đặc.
Nước suối mát lạnh gột rửa vết thương, xoa dịu cơn đau. Vũ ngẩng lên nhìn bầu trời đang rạng sáng, trong lòng trào dâng một nỗi hận không thể gọi thành lời.
Ký ức bị che giấu
Trong cơn mê man, Vũ chợt nhớ lại những mẩu chuyện bà lão từng kể. Bà nói cha mẹ cậu là người từ nơi khác tới, không rõ thân phận, chỉ biết họ gửi gắm đứa trẻ cho làng rồi mất tích. Những năm qua, Vũ chưa từng để tâm, chỉ nghĩ cha mẹ sớm qua đời. Nhưng nay, sau thảm kịch, những lời dặn dò ấy bỗng trở nên mờ ám khác thường.
“Phải chăng… cái gọi là Huyết Ảnh Kinh có liên quan đến cha mẹ ta?”
Ý nghĩ ấy khiến tim cậu đập thình thịch. Tất cả không còn là ngẫu nhiên. Cái chết của bà lão, sự hủy diệt của thôn làng, đều xuất phát từ bí ẩn này.
Gặp gỡ trong rừng
Đang lúc suy nghĩ, từ xa vang lên tiếng lá khô bị giẫm. Vũ cảnh giác ngẩng đầu, thấy một bóng người gầy gò khoác áo xám bước ra. Đó chính là ông lão bí ẩn đã dạy Vũ vài chiêu quyền pháp ngày hôm qua.
“Tiểu tử, ngươi quả nhiên chưa chết.” – ông lão khẽ cười, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
“Tiền bối…” – Vũ nghẹn ngào, quỳ sụp xuống. – “Xin hãy cứu lấy thôn của con… bọn họ đều chết cả rồi…”
Ông lão thở dài, đôi mắt đượm buồn:
“Chậm rồi. Một khi đã dính đến Huyết Ảnh Kinh, sinh linh khó thoát tai kiếp. Ngươi phải chấp nhận.”
“Huyết Ảnh Kinh rốt cuộc là gì? Tại sao chúng giết cả làng chỉ vì nó?” – Vũ gào lên, đôi mắt đỏ ngầu.
Ông lão im lặng rất lâu, rồi mới đáp:
“Huyết Ảnh Kinh là một bộ tuyệt thế bí kíp, tương truyền do ma đạo chí tôn đời trước sáng tạo. Kẻ luyện thành có thể tung hoành thiên hạ, một mình địch vạn người. Nhưng nó cũng mang theo sát khí kinh hồn, khiến võ lâm mấy chục năm trước chìm trong biển máu. Vì thế, nó bị coi là cấm kỵ, ai cũng muốn hủy diệt hoặc chiếm đoạt. Thôn của ngươi… chỉ vì dính vào huyết mạch của kẻ từng giữ bí kíp ấy.”
Lạc Vũ ngây người, cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt.
“Ý tiền bối là… cha mẹ ta…”