Trăm năm trôi qua kể từ ngày chữ tan vào hơi thở. Con người không còn dùng lời để kể chuyện, họ tạo nên thế giới bằng suy nghĩ và cảm xúc. Khi ai đó buồn, mây sẽ trôi chậm lại; khi ai đó vui, cỏ mọc xanh hơn. Thế giới trở thành tấm gương phản chiếu nội tâm của toàn nhân loại.
Không ai còn viết, nhưng không gian vẫn vang tiếng chữ – âm thanh mờ ảo chỉ nghe thấy trong gió. Người già nói rằng đó là ký ức của chữ, linh hồn còn sót lại của Thiên Thư, lang thang giữa những tầng không khí.
Một ngày đầu đông, trên vùng núi phía bắc, có cô gái trẻ ngồi một mình bên vách đá. Tên nàng là Dao, sinh ra trong thời không có ngôn ngữ, nhưng đôi mắt nàng chứa những ký tự nhỏ xoay tròn như sao. Người ta bảo nàng là đứa con của gió, vì nơi nàng đi qua, tiếng chữ cũ lại vang lên.
Dao không nói, nhưng mỗi khi chạm tay lên không trung, những ký tự cổ hiện ra, phát sáng rồi biến mất. Nàng không biết chúng nghĩa là gì, chỉ cảm thấy tim mình ấm mỗi khi làm vậy.
Một buổi chiều, khi gió bỗng lặng, Dao nghe thấy tiếng gọi trong đầu – giọng nói xa xăm, già nua mà dịu dàng: “Ngươi đang chạm vào ta.”
Nàng hoảng hốt, nhìn quanh, nhưng chỉ có cỏ và đá. “Ai đó?” – ý nghĩ của nàng vang ra không cần miệng.
“Ta là gió, là ký ức của thế giới. Ngươi gọi ta bằng chữ.”
Dao cúi đầu. “Ta chưa từng học chữ.”
“Không cần học. Ngươi sinh ra từ hơi thở của người từng viết.”
Nàng không hiểu. Gió thổi mạnh, mang theo những mảnh sáng bay quanh. Trong gió, nàng thấy hình ảnh xa xưa – một người đàn ông cầm bút, một người phụ nữ áo trắng, và đứa trẻ ôm ngọn nến.
Giọng nói tiếp: “Ta từng là họ. Họ từng là ta. Giờ ngươi là tiếng tiếp theo.”
Dao nhắm mắt, để gió cuốn tóc. Trong tâm trí nàng hiện ra những dòng ký tự cổ xưa, xoay tròn như sao, ghép lại thành câu: “Khi tim kể chuyện, chữ sẽ sống.”
Từ hôm ấy, Dao nghe thấy tiếng gió thì thầm mỗi đêm. Nàng học cách đưa cảm xúc của mình hòa vào gió, và mỗi khi làm thế, cây cối quanh nàng thay đổi hình dạng – lá mọc theo đường cong chữ cổ, nước sông chảy thành vần điệu.
Tin đồn về cô gái khiến người trong vùng tìm đến. Họ ngồi quanh nàng, lặng lẽ nhắm mắt. Khi gió thổi qua, ai cũng nghe được câu chuyện của riêng mình, dù Dao không hề nói một lời. Có người nghe thấy ký ức về cha mẹ, có người thấy mối tình đã quên, có người chỉ nghe tiếng khóc của chính mình.
Người già gọi nàng là Người Giữ Gió, còn trẻ con gọi nàng là nàng chữ sống.
Một đêm, Dao nằm mơ thấy biển mực bao phủ bầu trời, giữa đó là một ngọn nến cháy sáng. Từ ngọn lửa, hình dáng một thiếu niên xuất hiện – gương mặt quen thuộc, ánh mắt bình yên.
“Ngươi là ai?” nàng hỏi trong mơ.
“Ta là Diên.”
“Người mang chữ cuối cùng?”
“Không. Giờ ta là gió.”
“Vì sao ngươi tìm ta?”
“Vì thế giới sắp quên cách kể chuyện.”
Dao sững người. “Mọi người vẫn sống bằng cảm xúc.”
“Nhưng cảm xúc không lưu lại. Không ai còn nhớ hôm qua mình đã cười hay khóc. Khi ký ức tan, thế giới sẽ rỗng.”
“Vậy ta phải làm gì?”
“Ngươi hãy dạy họ nhớ.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng chữ trong gió.”
Khi tỉnh dậy, Dao thấy bên cạnh có hạt sáng nhỏ, xoay quanh ngón tay nàng. Nàng hiểu đó là dấu của Diên.
Từ hôm ấy, nàng đi khắp nơi, mang theo gió, dạy người ta cách ghi lại cảm xúc bằng luồng khí. Mỗi khi ai đó đặt tay lên ngực và thở ra, trong không khí xuất hiện một ký tự ánh sáng – đó là Chữ Hơi.
Ban đầu chỉ là trò lạ, rồi trở thành nghi lễ. Khi trẻ con sinh ra, người mẹ sẽ thổi một ký tự vào tim nó; khi ai qua đời, người thân thả hơi thở cuối cùng vào gió, để gió mang đi.
Thế giới dần thay đổi. Những dải khí màu bay giữa trời, nối liền con người với nhau. Họ không cần nói, chỉ cần thở là hiểu. Nhưng càng nhiều chữ hơi được sinh ra, gió càng nặng.
Một năm sau, bầu trời trở nên đục, tiếng gió vang như than khóc. Dao nhận ra các ký tự đang va vào nhau, tạo thành cơn bão.
Đêm đó, nàng trèo lên đỉnh núi, gọi gió. “Nếu ta là người giữ ngươi, hãy nói ta phải làm gì.”
Giọng Diên vang lại, yếu ớt: “Khi chữ quá nhiều, hãy chọn một câu.”
“Câu nào?”
“Câu mà tim ngươi tin.”
Dao hít sâu, đặt tay lên ngực. Trong tâm trí, hàng nghìn ký ức, hàng triệu hơi thở ùa về. Nàng khóc. Cuối cùng, nàng viết lên bầu trời bằng gió câu duy nhất: “Hãy nhớ rằng ta từng yêu.”
Ngay khi chữ hoàn thành, cơn bão dừng lại. Toàn bộ ký tự trên trời hòa tan thành ánh sáng, rơi xuống đất như mưa. Gió trở nên trong, nhẹ, ấm.
Người khắp nơi thức dậy, nhìn thấy những ký tự ánh sáng rơi trên tay mình. Không ai hiểu ý nghĩa, nhưng trong tim họ dâng tràn cảm giác dịu dàng, như nhớ về điều gì đã mất.
Dao ngã xuống, gió nâng nàng lên. Trước khi tan vào không trung, nàng nghe Diên nói lần cuối: “Ngươi đã hoàn thành vòng chữ. Từ đây, gió sẽ nhớ thay người.”
Từ đó, mỗi khi gió thổi qua thung lũng, người ta nghe tiếng gọi tên mình trong hàng trăm giọng nói, không giống nhau nhưng hòa làm một. Người trẻ kể lại rằng có đêm họ thấy trong gió có hình người con gái tóc bay, tay cầm bút vô hình, đang viết bằng hơi thở.
Không ai biết Dao đi đâu. Nhưng khi đứng giữa cánh đồng, nếu nhắm mắt, ta sẽ nghe tiếng gió thì thầm, không bằng lời mà bằng cảm giác – ấm, thật và gần.
Người đời gọi đó là Ký Ức Của Gió, chương mới của thế giới sau chữ, nơi ký ức và yêu thương không cần được viết, chỉ cần được thổi qua nhau.
Và ở tận cùng của gió, trong vùng sâu không ai chạm tới, vẫn có một cuộn sáng xoay tròn – Huyết Ảnh Thiên Thư, quyển sách không còn trang giấy nhưng vẫn đang mở, mãi mãi.