Sau khi Thiên Tự Giới hợp nhất với nhân gian, gió mang theo ánh sáng thay cho chữ. Từ đó, người ta không còn viết, không còn đọc. Họ giao tiếp bằng cảm giác, mỗi ý nghĩ đều như làn sóng lan ra, chạm vào tâm người khác. Thế giới không còn tiếng ồn, chỉ có những nhịp tim hòa chung, như dàn nhạc không bao giờ dứt.
Nguyên là người cuối cùng còn giữ bút. Hắn đi giữa những thành phố sáng bằng năng lượng của tâm, tường không cần đá, chỉ là ánh phản chiếu từ suy nghĩ của hàng triệu người. Mọi vật đều trong suốt, mọi linh hồn đều nhìn thấy nhau. Không còn dối trá, vì chẳng ai giấu được lòng mình nữa.
Nhưng càng sáng, càng lặng. Hắn nghe thấy nỗi cô đơn trong im lặng của họ. Khi mọi người hiểu nhau quá rõ, họ không còn cần nói, không còn cần viết. Cảm xúc chỉ còn là luồng sáng lướt qua, nhanh đến mức không ai kịp nhớ mình vừa vui hay buồn.
Một hôm, trong lúc lang thang giữa đồng trắng – nơi xưa từng là sông Thanh Hà – Nguyên thấy một cô gái ngồi giữa bông hoa nở ra từ đất. Nàng không có bóng, áo màu xám tro, mắt nhắm hờ. Hắn nhận ra nàng ngay: Liễu Tâm.
Hắn quỳ xuống. “Người đã trở lại.”
Nàng mỉm cười, giọng vang trong tâm hắn như hơi thở. “Ta không bao giờ đi. Ta là mạch máu của chữ. Khi chữ tan, ta trở thành gió.”
“Thế giới này không còn cần chữ nữa. Họ hiểu nhau bằng tim.”
“Hiểu là một phần. Nhưng nhớ thì sao?”
Nguyên khựng lại. Nàng chạm tay vào ngực hắn. “Nếu tất cả chỉ còn cảm giác, không ai còn lưu lại vết thương, cũng chẳng ai giữ được yêu thương. Khi không còn nhớ, thì tồn tại để làm gì?”
Hắn nhìn quanh. Bầu trời trong suốt, không có ranh giới. Người đi lại lặng lẽ, ánh mắt giao nhau rồi tách ra, chẳng để lại gì. Thế giới hoàn hảo nhưng trống rỗng.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Thắp lại ký ức. Viết lần nữa, không trên giấy, không bằng mực, mà trên trái tim con người.”
“Nhưng ta đã buông bút.”
“Không ai buông được thứ được sinh ra từ mình.”
Gió nổi lên, thổi tung tóc nàng. Trong không trung, vô số ký tự mờ hiện ra, chỉ thoáng qua rồi tan như sương. “Thấy không? Chữ vẫn muốn sống. Chúng là hình dạng của cảm xúc khi bị quên.”
Nguyên khẽ thở, rút bút ra. “Ta viết ở đâu?”
“Viết vào im lặng.”
Hắn nhắm mắt, giơ bút lên trời. Không còn trang giấy, không còn không gian. Mỗi nét vẽ hắn tưởng tượng đều phát ra ánh sáng, lan vào bầu trời, thành từng vòng tròn lan rộng.
Khi nét cuối cùng hoàn tất, gió dừng. Toàn thế giới rung lên. Những người đang im lặng bỗng khựng lại, trên trán họ hiện ra ký tự nhỏ, nhấp nháy như ánh sao. Trong giây phút ấy, mọi người cùng nghe thấy tiếng gì đó – không phải âm thanh, mà là ký ức.
Họ nhớ lại lời từng nói, khuôn mặt từng yêu, nỗi sợ từng giấu. Nước mắt chảy, tiếng cười vang. Nguyên mở mắt, thấy ánh sáng từ mỗi người kết lại thành những dòng chữ khổng lồ, bay quanh bầu trời.
Liễu Tâm nhìn hắn, giọng trầm như gió: “Ngươi đã khiến ký ức trở lại.”
“Nhưng rồi họ sẽ lại đau.”
“Không sao. Đau nghĩa là còn sống.”
Trong khoảnh khắc, tiếng hát vang lên từ khắp nơi. Không phải lời ca, mà là nhịp điệu của tim người hòa nhau. Ánh sáng dâng cao, chiếu khắp trời.
Một đứa trẻ chạy đến, kéo tay Nguyên. “Tiên sinh, tại sao trên tay con có chữ?”
Hắn nhìn – trên cổ tay bé là chữ Tâm, khắc bằng ánh sáng.
“Đó là điều ngươi cảm.”
“Vì sao nó sáng?”
“Vì ngươi đang nhớ.”
Đứa trẻ cười, giơ tay lên trời. Chữ bay ra, nhập vào bầu không khí, tạo thành những dải cầu vồng. Những người xung quanh cũng làm theo, cười và khóc, thả từng chữ ra không trung. Cả bầu trời trở thành biển ký ức, nơi mỗi chữ là một linh hồn.
Liễu Tâm đứng nhìn, mái tóc bay trong ánh sáng. “Thế giới đã viết lại chính nó. Giờ ta có thể đi.”
Nguyên giữ lấy tay nàng. “Đi đâu?”
“Đến nơi chữ không còn cần đọc.”
“Có nơi nào như thế sao?”
“Có. Trong lòng người đã tha thứ cho mình.”
Nói rồi, nàng tan vào ánh sáng, chỉ để lại mùi hương hoa trà.
Nguyên đứng rất lâu. Khi mặt trời mọc, hắn nhìn thấy trên đất nứt ra một khe sáng nhỏ, bên trong là nước. Dòng nước đầu tiên sau ngàn năm, chảy qua đồng trắng. Hắn hiểu, đó là sông Thanh Hà trở lại.
Nước tràn, cuốn theo hàng triệu chữ sáng, trôi về hướng đông. Dân chúng gọi đó là sông Tự, dòng sông của những điều được viết bằng cảm xúc.
Năm tháng qua, trẻ con được sinh ra không cần học nói. Khi chúng chạm tay vào người khác, ký ức và cảm xúc tự truyền. Nhưng vẫn có người kể lại rằng, ở phía bắc, có một kẻ lang thang dạy trẻ con cách viết chữ cổ. Hắn cười hiền, bảo: “Ta chỉ giúp chúng nhớ cách lắng nghe tiếng lòng mình.”
Người ta không biết tên hắn, chỉ biết khi hắn đi qua, trên trời xuất hiện vệt sáng hình cây bút.
Một đêm, hắn dừng bên bờ sông Tự, thả cây bút cũ xuống dòng nước. Bút trôi, ánh sáng lan xa, chạm vào mặt trăng, khắc lên đó một hàng nhỏ: “Không giấy, vẫn có chữ.”
Nguyên khẽ nhắm mắt. “Thế là đủ.”
Từ đó, thế giới sống trong hai lớp: lớp sáng của cảm xúc và lớp mờ của ký ức. Không ai còn phân biệt đâu là viết, đâu là sống, vì cả hai đã là một.
Khi ai đó sinh ra, trên ngực họ xuất hiện một chữ sáng; khi chết đi, chữ ấy tan vào gió, tìm đến trái tim của người khác. Không ai quên ai, vì mọi linh hồn đều nối liền bằng sợi chữ vô hình.
Đêm cuối cùng, Nguyên nằm trên cỏ, nhìn trời đầy sao. Mỗi ngôi sao là một chữ, mỗi chữ là một câu chuyện. Hắn mỉm cười, thì thầm: “Thiên Thư không còn là huyền thoại. Nó là chúng ta.”
Gió thổi, hoa trà rơi, tiếng nước sông xa ngân. Từ phương đông, vệt sáng “Tâm Diên” lại hiện, dài và rõ hơn bao giờ hết. Lần này, không ai gọi đó là phép lạ. Họ chỉ mỉm cười, vì biết trong mỗi hơi thở của mình, có một dòng chữ đang tiếp tục viết.
Thế giới không còn cần giấy, không cần bút, không cần lời. Nhưng trong im lặng, hàng tỉ trái tim vẫn kể lại câu chuyện cũ, theo cách riêng của mình – nhẹ, bền, và thật.
Đó là kỷ nguyên của Thế Giới Không Giấy, nơi mọi người đều là tác giả, và mỗi ánh nhìn, mỗi nụ cười, mỗi giọt nước mắt – đều là một chương chưa khép trong Huyết Ảnh Thiên Thư.
Và ở nơi nào đó rất xa, trong vùng giao giữa mộng và thực, giọng nói xưa lại vang lên, như lời kết: “Khi không còn chữ, tim sẽ tự kể.”