Trăm năm trôi qua.
Thế giới đã không còn tiên giới, cũng chẳng còn ngục giới.
Chỉ có nhân gian, rộng lớn, yên bình, tràn đầy những linh hồn mang trong mình tia sáng mờ của ký ức xa xưa.
Người ta kể rằng từng có một thời, máu đỏ che phủ bầu trời, rồi một vị thần vô danh đã xé tan mây, mở ra ánh sáng. Không ai còn nhớ tên hắn.
Chỉ còn câu ca:
“Một người, một kiếm, một đạo.
Phản sinh, vô diệt, vô cầu.”
🌙 1. Người gác đêm nơi thôn nhỏ
Đêm phủ xuống ngọn núi phía tây thành Thanh Phong.
Giữa làng có một túp lều tranh, bên trong là người đàn ông gầy gò đang chẻ củi, tay chai sạn, tóc đen xen bạc. Mỗi lần ánh trăng chiếu lên mặt hắn, có thể thấy trong mắt phản chiếu hai sắc màu — một đen, một đỏ.
Dân làng gọi hắn là A Vân, người trông coi đền cổ bỏ hoang trên núi.
Không ai biết hắn từ đâu tới. Chỉ biết mỗi đêm, hắn đốt hương, thắp đèn trước pho tượng đá vỡ nửa thân, rồi lặng lẽ ngồi nhìn ánh đèn leo lét cho đến sáng.
Một đứa trẻ hay lên chơi hỏi:
“Chú A Vân, sao chú cứ thắp đèn hoài vậy?”
“Để ai đó lạc đường có thể nhìn thấy đường về.”
“Ai lạc đường vậy?”
“Một người từng đi xa quá mà quên lối.”
Đứa bé không hiểu, cười, rồi chạy đi.
A Vân nhìn theo, ánh mắt ấm áp, nhưng sâu thẳm trong đó là nỗi cô tịch không lời.
🌸 2. Người phụ nữ trong mưa
Một buổi chiều, trời đổ cơn mưa lạnh.
A Vân trú bên mái hiên, nhìn con đường đất loang nước. Giữa màn mưa, một bóng người đi tới — áo xanh, tay ôm giỏ hoa dại. Mái tóc dài ướt, dính vào cổ.
Khi nàng ngẩng mặt, A Vân sững người.
Đôi mắt ấy… sáng và yên như hồ thu, nhưng trong khoảnh khắc nhìn nhau, có gì đó nhoi nhói, như hai linh hồn chạm phải mảnh ký ức bị lãng quên.
“Xin lỗi, có thể cho tôi trú mưa một lát không?” – nàng hỏi.
“Được. Mưa này chưa tạnh đâu.”
Nàng mỉm cười.
Tiếng cười nhẹ, mà tim hắn chợt đau.
“Cô tên gì?”
“Tôi là Sương. Diêu Sương.”
Tên gọi ấy như mũi dao xuyên vào ký ức mờ mịt.
A Vân đứng lặng. Hắn không nhớ tại sao, chỉ biết trái tim mình đập loạn, như từng nghe tên ấy từ một đời khác.
🔥 3. Ký ức rạn nứt
Đêm đó, mưa ngừng.
Diêu Sương ngồi bên bếp lửa, hong giỏ hoa. A Vân rót chén trà nóng, tay khẽ run.
Nàng nhìn quanh, thấy trên bàn thờ đặt một tấm bia đá khắc mờ bảy chữ cổ. Khi nàng chạm vào, trong đầu vang lên âm thanh lạ — như tiếng chuông vọng từ nơi rất xa.
“Huyết… Ảnh… Tiên… Môn…” – nàng đọc nhỏ.
A Vân ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng:
“Cô… đọc được?”
“Tôi không biết. Chỉ thấy quen.”
Bầu không khí bỗng trĩu xuống.
Gió thổi qua, đèn lắc lư, bóng cả hai in dài lên tường như hai người từng đứng cạnh nhau trong một kiếp khác.
“Cô từng mơ thấy mình đứng giữa biển máu không?” – hắn khẽ hỏi.
Diêu Sương cười nhẹ, nhưng trong mắt ánh lên nỗi sợ:
“Có. Một giấc mơ lặp đi lặp lại. Tôi đứng giữa trăng đỏ, trước mặt là một người đàn ông cầm kiếm, nhìn tôi mà không nói.”
“Rồi sao?”
“Tôi đâm hắn.”
A Vân giật mình. Tay cầm chén rượu rơi xuống đất vỡ tan.
Trong đầu hắn như có tia sét nổ tung. Một mảnh ký ức lóe sáng — ánh kiếm, giọng nói, máu, và nụ cười của người ấy.
“Ta nhớ ngươi rồi…” – hắn lẩm bẩm.
🌑 4. Khi trăng trở máu
Đêm sau, trăng chuyển đỏ.
Cả làng ngủ say, chỉ còn tiếng gió rít qua mái ngói.
A Vân mở mắt, thấy trên ngực mình vết ấn xưa cũ — Huyết Ấn — lại sáng lên. Mạch máu trong người sôi sục, dòng linh khí ngàn năm ngủ yên bắt đầu thức dậy.
Từ bên ngoài, Diêu Sương bước vào, mắt nàng tràn máu, giọng lạ lẫm:
“Ngươi… lại gọi ta về làm gì?”
Không phải giọng người — mà là tiếng vọng của linh hồn Diêu Sương thuở xưa, ẩn trong dòng máu luân hồi.
A Vân lùi lại, ánh mắt pha giữa đau và mừng:
“Ta không gọi. Chỉ là… trời nhớ.”
“Trời ư?” – nàng cười – “Không còn trời. Chỉ còn máu của ngươi!”
Gió thổi mạnh. Cả căn lều nổ tung. Hai người bị cuốn vào vùng sáng đỏ, quay lại giữa Hư Giới, nơi từng là Huyết Ngục cũ.
Xung quanh là linh hồn của hàng triệu người, trôi như sương.
Trong tim họ, ngọc kiếm Ma Ảnh hiện lên, lơ lửng, sáng nhạt.
Diêu Sương ôm đầu, gào lên:
“Ta nhớ rồi! Ta đã giết ngươi! Vì ngươi, ta bị thiên giới thiêu sống! Vì ngươi mà ta vĩnh viễn không siêu sinh!”
A Vân bước tới, giọng khàn:
“Và vì ngươi, ta đã phá trời. Nhưng mọi thứ đều qua rồi, Sương. Ta không muốn ai trong chúng ta làm thần nữa.”
“Thần? Hay tội nhân?”
“Nếu tội có nghĩa là yêu, ta chấp nhận.”
Nàng run rẩy.
Mắt ướt, môi run, nhưng không còn cầm kiếm.
Ngọc kiếm Ma Ảnh tự động tỏa sáng, chia làm hai luồng ánh sáng quấn lấy họ.
“Phản sinh… không phải để giết… mà để trở lại làm người.” – hắn khẽ nói.
🌅 5. Bình minh
Khi họ mở mắt, trời đã sáng.
Không còn Hư Giới, không còn máu, chỉ còn đồi cỏ xanh trải dài.
A Vân nằm tựa vào gốc cây, Diêu Sương dựa đầu lên vai hắn, nụ cười mơ màng.
“Ngươi còn nhớ ta không?”
“Không cần nhớ. Vì ta vẫn đang ở đây.”
Từ xa, đứa trẻ mang bó hoa dại chạy tới, reo lên:
“Chú A Vân, cô Sương, trời đẹp quá!”
Cả hai cùng nhìn ra hướng mặt trời mọc.
Ánh sáng chiếu qua lớp sương sớm, phản chiếu trên khuôn mặt họ – không còn tiên, không còn ma, chỉ là hai con người bình thường, mỉm cười giữa thế giới mà chính họ đã tạo lại bằng máu, bằng tình yêu, và bằng sự phản nghịch.