huyết ảnh tiên môn

Chương 9: Lời nguyện phản nghịch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời bình minh.

Ánh sáng đầu tiên sau ngàn năm máu lửa chiếu lên mặt đất, mềm mại và ấm áp. Gió mang hương của cỏ non, của nước suối vừa chảy lại.

Dưới thung lũng, con người bắt đầu xây lại nhà, tiếng cười vang lên giữa đổ nát. Họ không biết rằng — chính máu của Lâm Vân đang hòa trong đất, nuôi dưỡng mọi mầm sống.

Trên đỉnh núi cao, hắn ngồi một mình, áo trắng loang sắc đỏ, mái tóc dài thả xuống, mắt khép hờ.

Không còn kiếm, không còn khí tức ma hay tiên.

Chỉ là một con người — hoặc có thể là một vị thần mệt mỏi.

Một đứa trẻ trong làng dâng lên bó hoa dại, cúi đầu nói:

“Tiên nhân ơi, nhờ ngài mà mẹ con tỉnh lại.”

Lâm Vân mỉm cười:

“Ta không phải tiên.”

“Vậy ngài là gì?”

“Là người từng làm điều sai, để thế giới này đúng lại một chút.”

Đứa trẻ cười, chạy đi.

Nụ cười của nó khiến lòng hắn khẽ đau. Vì trong khoảnh khắc ấy, hắn nhớ đến Diêu Sương — người đã tan vào luân hồi để cứu hắn.

“Nếu có kiếp sau… liệu nàng còn nhớ ta không?”

Câu hỏi ấy bay vào gió, không ai đáp.

🌑 1. Cơn gió lạ

Đêm hôm đó, khi trăng vừa lên, gió thổi mạnh bất thường.

Từ chân núi, khói đen cuộn lên — những linh hồn chưa kịp siêu sinh bị kéo trở lại. Chúng không còn sáng như trước, mà biến dạng, mắt rỗng, miệng rít thành tiếng gào.

Lâm Vân mở mắt. Ánh nhìn hắn lập tức trở lại như lưỡi gươm.

“Không thể nào… ta đã đóng vòng luân hồi rồi.”

Hắn bước xuống núi. Đất dưới chân run rẩy, trời đỏ dần.

Giữa trung tâm làng, một cột sáng tím rực hiện ra, xoắn vào nhau thành hình mắt thần.

Từ đó vang lên tiếng cười – lạnh, sâu, và quen thuộc.

“Ngươi tưởng phá Thiên Cung là xong sao, Lâm Vân?”

Một người khoác áo vàng bước ra từ luồng sáng – Thiên Đế.

Không phải thân xác thật, mà là một mảnh linh hồn còn sót lại, chứa đầy hận ý.

“Ngươi đã phá hủy thiên giới, nhưng Thiên Đạo không chết. Nó chỉ ngủ trong tim ngươi.”

“Ta đã hóa giải nó.”

“Không. Ngươi chỉ mở ra một con đường mới – con đường mà máu ngươi trở thành luật. Ngươi là đạo mới, và ta… sẽ chiếm lấy ngươi.”

Thiên Đế giơ tay.

Từ bầu trời, hàng trăm sợi ánh sáng rơi xuống, cắm vào đất như móng vuốt.

Không gian rung chuyển. Cả thung lũng biến thành Huyễn Ngục – một tầng ngục khác, được sinh ra từ chính tâm của Lâm Vân.

⚔️ 2. Bóng phản chiếu

Lâm Vân rút hơi thở sâu, khí tím bạc tỏa ra.

Ngọc kiếm Ma Ảnh đã tan, nhưng hắn giơ tay, không khí ngưng kết lại thành kiếm khí vô hình, sáng rực.

“Ngươi không còn thân, Thiên Đế. Ngươi chỉ là vọng linh.”

“Vọng linh của ta vẫn mạnh hơn ngươi, kẻ dối mình.”

Cả hai lao vào.

Không còn tiếng va chạm kim loại, chỉ có ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau. Mỗi đòn của Thiên Đế nặng như núi, còn mỗi chiêu của Lâm Vân nhẹ như hơi thở — nhưng mỗi hơi lại mang cả sinh tử.

Mặt đất vỡ ra. Ánh trăng vỡ thành mảnh vụn rơi xuống, hóa thành máu.

Giữa bầu trời đổ nát, Thiên Đế hét lớn:

“Ngươi không thể mang trong mình hai đạo! Sinh và tử không thể song hành!”

“Thế thì để ta chứng minh điều ngược lại!”

Lâm Vân tập trung linh khí, bàn tay mở rộng, khí đỏ và khí trắng giao nhau giữa lòng bàn tay, cuộn xoáy thành quả cầu vô sắc.

Ánh sáng ấy không hủy, cũng không sinh, chỉ… tĩnh.

Nó chạm vào Thiên Đế.

Không có tiếng nổ.

Chỉ có sự tan biến — yên lặng và tuyệt đối.

Bầu trời mở ra, ánh trăng lại nguyên vẹn như chưa từng vỡ.

Thiên Đế tan vào gió, chỉ còn lời cuối cùng vọng lại:

“Đạo… không bao giờ chết. Ngươi giết ta… nhưng rồi ngươi cũng sẽ trở thành ta.”

🕯️ 3. Lời nguyện

Lâm Vân đứng lặng rất lâu.

Hắn hiểu lời Thiên Đế không sai: nếu để bản thân mãi là trung tâm của luân hồi, hắn cũng sẽ trở thành một “Thiên Đạo” khác – một vòng trói mới cho thế gian.

Hắn nhìn về phương đông, nơi bình minh sẽ mọc.

“Nếu đạo là xiềng, ta sẽ gãy nó. Nếu luân hồi là vòng tròn, ta sẽ mở nó thành đường thẳng.”

Hắn giơ tay, đâm bàn tay mình xuyên qua ngực, nơi Huyết Ấn tỏa sáng.

Máu tràn ra, nhưng không rơi xuống – nó bay ngược, rải thành hàng ngàn điểm sáng.

“Ta nguyện tách luân hồi khỏi thân. Từ nay, con người không cần thần, không cần đạo. Mỗi sinh linh sẽ tự định số phận của chính mình.”

Ánh sáng ấy bay khắp bầu trời, rơi xuống từng mảnh đất, từng linh hồn.

Lần đầu tiên sau vô số kỷ nguyên, tự do thật sự lan ra khắp tam giới.

Hắn quỵ xuống, máu khô trên môi, mỉm cười.

“Sương… ta đã giữ lời.”

Một cơn gió khẽ thổi, mang theo mùi hương hoa dại. Trong làn sương, hắn nghe thấy tiếng cười rất nhỏ, rất xa:

“Ta biết.”

Trên bầu trời, vầng trăng trắng dần ngả đỏ, rồi hóa thành màu bạc tinh khiết.

Một kỷ nguyên mới bắt đầu, không có tiên, không có ma, chỉ có con người – tự viết lại vận mệnh của mình.

Dưới chân núi, đứa trẻ năm xưa lại hái hoa, đặt lên tảng đá nơi Lâm Vân từng ngồi.

Không ai biết đó là ai, chỉ truyền nhau một câu cổ ngữ:

“Ngày nào gió còn thổi, đạo vẫn còn.

Nhưng đạo đó – không thuộc về trời.”

Kết thúc chương 9 – Lời nguyện phản nghịch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×