huyết chủ thần môn

Chương 1: Một buổi sáng bất ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh vừa ló dạng trên thành phố hiện đại, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, chiếu xuống mặt bàn chất đầy sách vở và máy tính. Lâm Dịch Anh, cô gái vừa tốt nghiệp đại học, đang vùi đầu vào bài tập cuối cùng trước kỳ thi quan trọng, thở dài nhìn màn hình laptop nhấp nháy. Cô không ngờ rằng chỉ sau vài phút nữa, cả thế giới cô biết sẽ đảo lộn hoàn toàn.

“Trời ơi, hôm nay trời đẹp quá… mà sao mình lại phải làm bài tập cuối kỳ nhỉ?” Dịch Anh vừa cằn nhằn vừa cúi xuống, tay vô thức nhặt lấy chiếc cốc cà phê gần đó. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cốc cà phê tuột khỏi tay cô, rơi xuống sàn. Không kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng chói lòa bao trùm cơ thể, rồi… mọi thứ tối sầm.

Khi mở mắt ra, Dịch Anh thấy mình không còn trong căn phòng nhỏ quen thuộc, mà đang nằm trên một tấm giường trải đầy lụa trắng, mềm mại đến mức cô muốn cười vì sướng. Nhưng xung quanh là những bức tường bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ bằng giấy mỏng tạo nên những đường sọc vàng rực rỡ. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

“Ch… chỗ này là đâu?” Dịch Anh đứng dậy, mắt mở to nhìn quanh. Trên tường treo những bức tranh thủy mặc, trong phòng không có bất cứ vật dụng hiện đại nào ngoài chiếc gương nhỏ bên bàn. Cô tiến tới, soi mặt mình – mái tóc vẫn đen mượt, khuôn mặt quen thuộc, nhưng trang phục đã biến thành một bộ váy màu xanh nhạt, thêu hoa tinh xảo.

“Không phải… mình… xuyên không rồi sao?” Dịch Anh thốt lên, đầu óc quay cuồng. Cô từng đọc truyện, từng xem phim về xuyên không, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng chính mình lại là nhân vật chính trong câu chuyện đó.

Bước ra khỏi phòng, cô cẩn thận mở cửa, và khẽ hít thở sâu. Căn nhà rộng rãi, tràn ngập mùi hương hoa nhài từ vườn nhỏ bên ngoài. Bước chân cô vừa chạm vào nền nhà, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Người là ai? Tại sao lại ở đây?”

Dịch Anh giật mình quay lại, tim đập nhanh. Trước mặt cô là một chàng trai trẻ, khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc trang phục màu đen thêu hoa văn kim tuyến, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc lạnh như dao. Đôi mắt ấy vừa dọa vừa thu hút, khiến Dịch Anh phải nuốt nước bọt.

“Tôi… tôi… tôi không biết… tôi… tự dưng… ở đây!” Cô lắp bắp, tay chân luống cuống.

Chàng trai nhíu mày, tiến lại gần, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi khẽ nhếch môi: “Ngươi… thật sự không biết gì cả sao?”

“Không! Tôi không biết!” Dịch Anh hét lên, vừa lùi vừa sợ hãi. “Tôi chỉ là sinh viên bình thường, tôi không có ý xâm nhập hay gì cả!”

Chàng trai cười khẩy, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng dường như ẩn chút tò mò: “Ngươi… thật sự lạ lùng. Ai mà đưa được ngươi tới đây… à không, bản thân ngươi tự đến đây?”

Dịch Anh ngẩn ra. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác nguy hiểm khiến tim cô đập nhanh. “Tôi… tôi chỉ muốn trở về nhà…”

“Trở về?” Chàng trai nhếch môi. “Nếu muốn trở về, ngươi phải hiểu rõ nơi này trước đã.”

Dịch Anh mấp máy môi, nhưng cô chưa kịp trả lời thì cửa phòng bật mở. Một người hầu mặt mũi hiền lành, tay cầm khay trà bước vào: “Thưa thiếu gia, cô gái này là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng của thiếu gia?”

“Không ai biết,” chàng trai nói, giọng lạnh như băng. “Để cô ấy ở đây tạm, nhưng không được đi ra ngoài.”

Dịch Anh há hốc mồm. “Ở đây tạm? Tôi… tôi muốn về nhà ngay bây giờ!”

Chàng trai nhún vai, ánh mắt vẫn dán chặt cô: “Ngươi muốn hay không, cũng phải ở lại. Và ngươi cần học cách sống trong thế giới này, nếu không muốn gặp rắc rối lớn hơn.”

Dịch Anh lùi lại, đầu óc quay cuồng, tự hỏi mình vừa rơi vào truyện xuyên không nào đây. Cô chưa kịp suy nghĩ thì chàng trai đã quay lưng bước đi, để lại cô đứng giữa phòng với những suy nghĩ hoang mang.

Một buổi chiều bất ngờ

Dịch Anh thử đi ra cửa, nhưng lập tức bị một nhóm người hầu chặn lại. “Xin lỗi cô, thiếu gia không cho phép.”

“Nhưng tôi… tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí!” Cô giận dữ hét lên, nhưng không ai nhúc nhích.

Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và Dịch Anh vấp ngã. Trong khoảnh khắc đó, chàng trai xuất hiện, kịp thời đỡ lấy cô. Ánh mắt anh nhìn cô thật lâu, như muốn đọc hết suy nghĩ trong đầu.

“Ngươi nên cẩn thận,” anh nói. “Ở nơi này, nếu không biết cách, chỉ một bước cũng có thể gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm gì chứ? Tôi chỉ muốn sống bình thường mà!” Dịch Anh tức giận đáp lại. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra giọng nói anh không hề đe dọa, mà chứa chút quan tâm.

Chàng trai nhíu mày, như phân vân điều gì đó, rồi chỉ lẳng lặng quay đi. Dịch Anh đứng đó, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Ai cơ chứ, anh ta rõ ràng là… rất đáng sợ, nhưng cũng thật sự… cuốn hút?

Buổi tối, Dịch Anh nằm trên giường, ôm chặt chiếc gối, tự hỏi mình đã rơi vào thế giới nào. Trái tim cô vẫn còn đập nhanh vì sự kiện ban chiều. Cô thầm nghĩ: “Phải làm gì đây… làm sao sống sót và tìm cách về nhà…”

Nhưng cùng lúc, một ý nghĩ khác len lỏi: “Chắc chắn mình phải tìm hiểu anh chàng kia… vì sao lại khiến mình vừa sợ vừa muốn biết…?”

Cô nhắm mắt, nhưng hình ảnh chàng trai vẫn in đậm trong tâm trí. Một nụ cười mỉa mai, ánh mắt sắc lạnh, nhưng lại không giấu nổi sự tò mò về cô…

Và thế là, cuộc sống mới của Dịch Anh ở thế giới cổ đại bắt đầu, với mọi rắc rối, bí ẩn, và tình cảm chưa biết sẽ đi về đâu…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×