Ngày hôm sau, khi ánh nắng len qua cửa sổ phòng Dịch Anh, cô đã không còn hoang mang như ngày đầu. Thay vào đó là một cơn đau đầu nhức nhối vì không quen với chiếc váy dài thướt tha, dày nặng, và tất nhiên, cả những quy tắc khắt khe của gia viên này.
Cô ngồi trên giường, tay cầm chiếc bình nước nhỏ mà người hầu đã để sẵn, nhấm nháp và lẩm bẩm:
“Được rồi, Dịch Anh, không còn đường lui. Phải sống sót, tìm cách thích nghi… và… cố gắng không làm phiền thiếu gia đó quá nhiều.”
Chỉ vài phút sau, cửa phòng bật mở. Dịch Anh giật mình, chưa kịp đứng dậy thì thấy chàng trai từ hôm qua – thiếu gia của gia viên, vẫn với bộ áo đen thêu hoa kim tuyến, bước vào. Ánh mắt anh sắc như dao, giọng nói thấp và chậm:
“Ngươi đã dậy chưa?”
Dịch Anh khẽ nín thở, rồi cố gắng tỏ ra bình thản:
“Dậy rồi, tôi dậy rồi. Nhưng mà… sao thiếu gia cứ đứng ngoài cửa suốt thế?”
Chàng trai nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu:
“Ngươi… định làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ… tập dậy thôi mà,” Dịch Anh lắp bắp. Cô nhận ra rằng càng nói, anh càng nghiêm nghị hơn, khiến cô vừa sợ vừa thấy thú vị.
Trước khi cô kịp nhấc chân xuống giường, thiếu gia đã tiến lại, đưa tay chặn ngay trước mặt cô.
“Ngươi nên học cách đi đứng sao cho đúng. Ở đây, mỗi bước đều quan trọng.”
Dịch Anh trợn mắt, bật cười khẩy:
“Đúng là… bước chân cũng phải được anh dạy sao?”
Chàng trai chỉ nhếch môi, ánh mắt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
“Ngươi sẽ học nhanh thôi, hoặc… gặp rắc rối.”
Cô cười khẩy, nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng: rắc rối gì đây?
Sau bữa sáng, người hầu dẫn Dịch Anh đi tham quan gia viên. Đây là một khuôn viên rộng lớn, có hồ nước trong vắt, vườn hoa đủ loại, các tòa nhà lớn nhỏ rải rác. Mỗi bước đi đều phải lễ phép, cúi chào những người trong gia tộc. Dịch Anh khẽ thở dài:
“Quả thật, không chỉ lạ lẫm, mà còn… mệt mỏi kinh khủng.”
Người hầu mỉm cười, cố gắng động viên:
“Cô không quen, nhưng chỉ một vài hôm sẽ ổn thôi ạ.”
Trong khi cô tập làm quen, mắt Dịch Anh bắt gặp thiếu gia đứng xa, nhìn cô với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò. Cô lén lút quay đi, tự nhủ:
“Chắc chắn anh ta sẽ là thách thức lớn nhất của mình ở đây.”
Chiều hôm đó, Dịch Anh thử đi dạo quanh hồ nước. Cô cẩn thận từng bước, nhưng không may, vạt váy dài vướng vào gốc cây, khiến cô vấp ngã. Đúng lúc đó, thiếu gia đi qua và nhanh chóng đỡ lấy cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy trách nhiệm.
“Ngươi… không biết tự bảo vệ mình sao?”
Dịch Anh trợn mắt, giọng giận dỗi:
“Tôi cũng muốn biết tại sao anh cứ theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi!”
Chàng trai nhếch môi, giọng trầm:
“Ta đâu có theo dõi… chỉ là… không muốn ngươi gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì chứ? Tôi chỉ đi dạo thôi mà!” Cô cãi, nhưng nhìn vào ánh mắt anh, tim cô bỗng nhói nhẹ. Có một cảm giác vừa sợ vừa bị thu hút mà cô không hiểu.
Sau vụ ngã, Dịch Anh quyết định học cách sống trong gia viên một cách nghiêm túc. Cô bắt đầu học cách cúi chào, đi đứng, cách ăn mặc phù hợp với lễ nghi, và đặc biệt là làm quen với thực phẩm cổ đại. Cô thử nếm món trà thảo mộc, ban đầu nhăn mặt vì vị đắng. Nhưng dần dần, cô phát hiện ra rằng nếu pha theo tỷ lệ như trong sách cổ, trà lại ngọt hậu. Cô cười khẩy:
“Quả thật, kiến thức hiện đại đôi khi cũng có ích.”
Thiếu gia xuất hiện, đứng từ xa nhìn cô pha trà. Anh nhíu mày, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia tò mò:
“Ngươi… biết cách điều chỉnh hương vị?”
Dịch Anh hồn nhiên trả lời:
“Dĩ nhiên, ai bảo tôi từng pha trà và cà phê đủ loại chứ?”
Chàng trai cười khẩy, lần đầu tiên nụ cười ấy khiến cô cảm thấy vừa bực bội vừa thích thú.
Buổi tối, trong bữa cơm, Dịch Anh gặp một cô gái cùng tuổi, là cháu của một nhánh trong gia tộc. Cô gái này tỏ vẻ khinh thường, liên tục nhìn Dịch Anh với ánh mắt dò xét:
“Ngươi là ai mà lại xuất hiện trong gia viên của chúng ta?”
Dịch Anh cố nén cười, nhưng cũng không nhịn nổi, đáp:
“Tôi… mới tới, nên còn lạ lẫm. Xin lỗi nếu làm phiền.”
Cô gái hừ một tiếng, nhưng thiếu gia đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi không cần nói nhiều. Chỉ cần biết, cô ấy là… người của tôi.”
Dịch Anh sững sờ, không ngờ chàng trai lại nói thay cô như vậy. Cô ngẩng nhìn anh, nhưng anh đã quay mặt đi, không nói thêm lời nào. Trong lòng cô dấy lên một cảm giác vừa kỳ lạ, vừa khó tả.
Đêm xuống, Dịch Anh nằm trên giường, ôm chặt gối, đầu óc tràn ngập những sự kiện trong ngày: ngã trong hồ nước và được thiếu gia cứu, học cách pha trà khiến thiếu gia ngạc nhiên, gặp cô gái cùng gia tộc đầy vẻ khinh thường, và câu nói “cô ấy là người của tôi” – khiến tim cô loạn nhịp.
Cô tự nhủ:
“Thế giới này kỳ lạ, nhưng… cũng thú vị đến mức mình không thể dừng tò mò. Thiếu gia kia… sao lại khiến mình vừa sợ, vừa muốn biết nhiều hơn về anh ta nhỉ?”
Và thế là, cuộc sống của Dịch Anh chính thức bắt đầu – với những thử thách, rắc rối, và những cảm xúc chưa từng có, trong thế giới cổ đại mà cô chưa hề quen biết.