huyết chủ thần môn

Chương 4: Những thử thách đầu tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, nhưng Dịch Anh thức dậy với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Cô biết rằng cuộc sống trong gia viên không hề đơn giản. Hai ngày đầu tiên đã cho cô quá nhiều trải nghiệm: từ việc bị vấp ngã, pha trà khiến thiếu gia ngạc nhiên, đến những va chạm dở khóc dở cười với cô gái cùng gia tộc. Nhưng hôm nay, cô dự cảm sẽ là một ngày… “khó nhằn” hơn.

Cô vừa bước ra hành lang thì thiếu gia xuất hiện. Anh vẫn với bộ áo đen thêu hoa kim tuyến, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp.

“Ngươi đã sẵn sàng học lễ nghi hôm nay chưa?” Anh hỏi, giọng trầm.

Dịch Anh thở dài, vừa tức vừa buồn cười:

“Học lễ nghi? Tôi… đã học mấy ngày rồi mà. Chưa đủ sao?”

Anh nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Ngươi vẫn đi đứng sai tư thế, cúi chào chưa đúng, và… thái độ chưa thật sự nghiêm túc.”

Cô trợn mắt, giọng bực bội:

“Thái độ nghiêm túc? Tôi phải nghiêm túc tới mức nào nữa đây?”

Anh không trả lời, chỉ đứng đó nhìn cô với ánh mắt như thể đang đánh giá mọi cử chỉ. Dịch Anh cắn môi, cảm giác vừa bực vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Chắc chắn hôm nay sẽ lại là một trận… chiến không khoan nhượng.”

Sau bữa sáng, người hầu dẫn cô ra sân lớn, nơi các thành viên trong gia tộc đang tập luyện hoặc chuẩn bị các hoạt động thường nhật. Dịch Anh cố gắng bước đi uyển chuyển, nhưng vạt váy dài vẫn vô tình vướng vào một viên đá nhỏ, khiến cô trượt chân và suýt ngã.

Thiếu gia xuất hiện kịp thời, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

“Ngươi cứ như muốn tự tìm rắc rối cho mình.”

“Rắc rối? Tôi chỉ bước chân thôi mà!” Cô lẩm bẩm, vừa tức vừa buồn cười. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt anh, cô lại cảm thấy một chút lo lắng pha lẫn tò mò.

Chưa kịp đứng vững, một tiếng hò reo từ phía sân lớn vang lên. Một nhóm cô gái và chàng trai cùng tuổi tụ tập lại, trong đó có cô gái từ hôm qua, ánh mắt vẫn dò xét Dịch Anh. Một cậu trai, khoảng bằng tuổi Dịch Anh, bước tới, trông năng động, nhưng vẻ mặt tinh nghịch, ánh mắt như đang tìm cơ hội chọc ghẹo cô.

“Ồ, hôm nay cô gái lạ lại ra sân lớn à?” Cậu ta cười khẩy. “Có muốn thử tập luyện cùng chúng tôi không?”

Dịch Anh khẽ nhíu mày, vừa muốn từ chối vừa thấy tò mò. Trước khi cô kịp trả lời, thiếu gia đã bước tới, giọng trầm và lạnh:

“Không ai được làm phiền cô ấy. Ngươi hiểu chưa?”

Cậu trai nhướn mày, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cười khẩy:

“Ồ, ra đây là người của thiếu gia à? Thì ra có bảo vệ hẳn hoi.”

Dịch Anh đỏ mặt, vừa bực vừa ngại. Cô cãi, nhưng giọng vẫn nhỏ:

“Cậu… cậu không cần… làm phiền tôi đâu!”

Thiếu gia nhíu mày, bước sát vào cô gái, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng có chút… ấm áp:

“Ngươi nói gì?”

Dịch Anh hoảng hốt, biết rằng cô vừa bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác tim mình đập nhanh. Cậu trai cười khẩy, lướt đi, để lại Dịch Anh đứng bối rối giữa sân. Thiếu gia quay lại, giọng trầm:

“Ngươi phải học cách tự bảo vệ mình. Không ai có thể luôn giúp đỡ ngươi.”

Cô nhăn mặt, vừa muốn cãi vừa muốn cười. Nhưng trong lòng, cô tự nhủ: “Chắc chắn mình sẽ phải khéo léo, nhưng cũng không thể tránh được… va chạm với anh ta.”

Buổi trưa, Dịch Anh được dẫn đến khu vực học võ. Cô chưa bao giờ động tay vào võ thuật, nhưng vì muốn thích nghi, cô cũng thử học vài thế cơ bản. Thiếu gia đứng bên cạnh, chỉ dẫn từng động tác, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng rõ ràng có chút kiên nhẫn.

“Cúi thấp hơn. Tay trái phải thẳng. Chuyển động phải uyển chuyển.” Anh hướng dẫn, vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ.

Dịch Anh cố gắng làm theo, nhưng liên tục vấp phải vạt váy dài. Cô ngã lăn ra đất, vừa bực vừa cười. Anh lại bước tới, đỡ cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.

“Ngươi nên chú ý hơn,” anh nói, giọng trầm, nhưng không hề trách móc.

Cô cười khẩy, giọng trêu chọc:

“Chú ý hơn… anh có định giúp tôi mỗi lần ngã không? Hay là để tôi tự học?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt dường như đang dò xét. Cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn, vừa sợ vừa tò mò.

Chiều hôm đó, Dịch Anh được mời tham dự một buổi tiệc nhỏ trong gia tộc. Cô lần đầu tiên thấy đông người, âm nhạc cổ điển vang lên, những bộ váy lộng lẫy trông như bước ra từ tranh thủy mặc. Cô cảm thấy ngợp, nhưng cũng tò mò quan sát.

Cô gái cùng tuổi hôm qua xuất hiện, kéo một số cô gái khác đến, ánh mắt dò xét Dịch Anh. Cô ta nở nụ cười đầy mỉa mai:

“Người lạ, hôm nay lại đến dự tiệc à? Chắc chắn muốn gây chú ý phải không?”

Dịch Anh đỏ mặt, nhưng giọng vẫn cố tỏ ra bình thản:

“Tôi chỉ đến vì được mời… chứ không muốn gây chú ý ai cả.”

Thiếu gia bước tới, nắm tay cô kéo ra khỏi đám đông. Anh đứng phía sau, ánh mắt sắc lạnh, nhưng giọng nói thấp và dịu:

“Đừng lo, không ai làm gì ngươi.”

Cô cảm thấy một làn sóng ấm áp tràn qua, trái tim hơi nhói. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, người đàn ông lạnh lùng này cũng có thể quan tâm và bảo vệ cô một cách âm thầm.

Đêm xuống, Dịch Anh trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Cô tự nhủ:

“Hôm nay thật mệt mỏi… nhưng cũng thú vị. Anh ta khiến mình vừa sợ vừa tò mò. Mình phải học cách tự bảo vệ, nhưng… cũng không thể tránh được việc muốn biết nhiều hơn về anh ta.”

Cô khẽ mỉm cười, cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa kỳ lạ. Cuộc sống trong thế giới cổ đại này đang mở ra trước mắt, đầy thử thách, rắc rối… và cả những cảm xúc chưa từng có. Dịch Anh biết rằng, từ bây giờ, mỗi ngày sẽ là một cuộc phiêu lưu, nơi cô phải vừa thích nghi vừa chiến đấu với cảm xúc của chính mình, đặc biệt là với người đàn ông vừa lạnh lùng vừa bí ẩn kia.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×