huyết chủ thần môn

Chương 3: Bắt đầu thử thách


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Dịch Anh thức dậy với một cảm giác vừa hào hứng vừa hồi hộp. Sau hai ngày sống trong gia viên, cô đã phần nào quen với trang phục dài và lễ nghi cổ đại, nhưng mọi thứ vẫn khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu xuống vườn hoa, những cánh hoa rung rinh trong gió, và tự nhủ:

“Phải… cố gắng thích nghi, và hơn hết là… không để anh ta thấy mình ngốc nghếch quá.”

Nhưng ngay khi cô vừa bước ra hành lang, thiếu gia đã xuất hiện. Anh đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như ngày nào, khiến cô không kịp phản ứng.

“Ngươi đi đâu?” Anh hỏi, giọng trầm mà nghiêm túc.

“Đi… đi dạo thôi mà,” Dịch Anh lắp bắp, cố gắng bình tĩnh.

“Đi dạo?” Anh nhếch môi, bước lại gần, nhìn cô kỹ càng. “Ở nơi này, một bước sai lầm cũng có thể gặp nguy hiểm. Ngươi chắc chắn biết cách tự bảo vệ mình chứ?”

Dịch Anh nhăn mặt, vừa muốn cãi vừa muốn cười:

“Nguy hiểm gì cơ chứ? Tôi chỉ đi quanh vườn thôi mà! Chưa kể… tôi đã học cách đi đứng đúng lễ nghi rồi.”

Thiếu gia nhíu mày, nhưng vẫn bước theo cô ra sân vườn. Dịch Anh cẩn thận đi từng bước, nhưng vạt váy vẫn vô tình vướng vào cành hoa thấp, khiến cô suýt té. Anh nhanh chóng đỡ cô, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm, nhưng lần này, trong ánh mắt có một chút lo lắng thật sự.

“Ngươi cứ luôn gặp rắc rối như vậy sao?” Anh hỏi, giọng trầm hẳn.

“Thì… tôi không quen mà!” Dịch Anh thở dài, nhìn anh, mắt lấp lánh chút bất mãn pha chút tò mò. “Cứ như thể tôi đang bị theo dõi từng bước vậy!”

Anh nhếch môi, giọng trầm:

“Không phải theo dõi… chỉ là… không muốn ngươi gặp nguy hiểm.”

Dịch Anh khẽ cười, vừa bực vừa thích thú. Trong giây lát, cô nhận ra rằng lần đầu tiên cô gặp một người vừa khiến cô sợ vừa khiến cô tò mò đến mức không thể rời mắt.

Buổi sáng trôi qua với nhiều lần va chạm nhỏ. Dịch Anh thử giúp người hầu dọn dẹp vườn, nhưng vô tình làm đổ một chậu hoa. Khi cô cúi xuống nhặt, thiếu gia xuất hiện, thở dài nhìn cô rồi nói:

“Ngươi không biết cách đặt chậu hoa sao?”

“Biết… tôi chỉ vô tình thôi mà!” Dịch Anh cãi lại, tay vẫn vụng về bốc những cánh hoa rơi. Anh không trả lời, chỉ cúi xuống nhặt giúp cô. Cô bỗng cảm thấy tim mình hơi nhói. Lần đầu tiên, cô thấy anh dường như… không hoàn toàn lạnh lùng.

Sau bữa trưa, Dịch Anh quyết định thử pha trà như hôm qua. Cô cẩn thận đo lường từng lượng trà, vừa pha vừa tự nhủ:

“Không được sai nữa, thiếu gia chắc chắn sẽ trêu mình nếu pha hỏng.”

Thiếu gia xuất hiện đúng lúc cô vừa rót trà xong. Anh cầm chén, nhấp một ngụm, nhíu mày:

“Ngươi lại pha ngon hơn hôm qua.”

Dịch Anh trợn mắt, vừa tự hào vừa bực:

“Thì sao? Tôi đã nói kiến thức hiện đại đôi khi cũng có ích.”

Anh nhếch môi, ánh mắt lóe lên chút thích thú. Cô cười khẩy, tự nhủ rằng anh ta cũng có thể… dễ bị ấn tượng, dù vẻ ngoài lạnh lùng.

Chiều hôm đó, Dịch Anh được dẫn đến khu vực học võ. Cô chưa bao giờ động tay vào võ thuật, nhưng vì muốn thích nghi, cô cũng thử học vài thế cơ bản. Thiếu gia đứng bên cạnh, chỉ dẫn từng động tác, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng rõ ràng có chút kiên nhẫn.

“Cúi thấp hơn. Tay trái phải thẳng. Chuyển động phải uyển chuyển.” Anh hướng dẫn, vừa nghiêm túc vừa tỉ mỉ.

Dịch Anh cố gắng làm theo, nhưng liên tục vấp phải vạt váy dài. Cô ngã lăn ra đất, vừa bực vừa cười. Anh lại bước tới, đỡ cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười khó nhận ra.

“Ngươi nên chú ý hơn,” anh nói, giọng trầm, nhưng không hề trách móc.

Cô cười khẩy, giọng trêu chọc:

“Chú ý hơn… anh có định giúp tôi mỗi lần ngã không? Hay là để tôi tự học?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, ánh mắt dường như đang dò xét. Cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn, vừa sợ vừa tò mò.

Buổi tối, trong bữa cơm, Dịch Anh gặp lại cô gái cùng tuổi trong gia tộc. Cô gái vẫn giữ vẻ khinh thường, liếc nhìn Dịch Anh không giấu nổi sự khó chịu.

“Ngươi… hôm nay còn làm loạn nữa sao?” Cô ta hỏi, ánh mắt đầy dò xét.

Dịch Anh mỉm cười, hơi bẽn lẽn nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin:

“Tôi… đang học cách sống ở đây. Xin lỗi nếu làm phiền.”

Cô gái hừ một tiếng, nhưng thiếu gia đứng lên, ánh mắt sắc lạnh:

“Ngươi không cần nói nhiều. Chỉ cần biết, cô ấy là người của tôi.”

Dịch Anh sững sờ, không ngờ anh ta lại nói thay cô như vậy. Cô ngẩng nhìn anh, nhưng anh đã quay đi, không nói thêm lời nào. Trong lòng cô dấy lên cảm giác vừa kỳ lạ vừa khó tả.

Sau bữa tối, Dịch Anh trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra vườn hoa. Cô tự nhủ:

“Thiếu gia kia thật khó đoán… vừa lạnh lùng, vừa đôi lúc quan tâm. Mình phải thật khéo léo mới không bị rắc rối.”

Nhưng trong sâu thẳm, cô cũng nhận ra một điều: cô bắt đầu tò mò về anh, về con người đằng sau ánh mắt sắc lạnh ấy. Và có lẽ, cuộc sống ở thế giới cổ đại này sẽ còn kéo dài với những thử thách, rắc rối, và cả những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×